Long phượng quanh thân, hơn nữa còn không chỉ có một mệnh cách, lung ta lung tung, làm lão đạo sĩ ta cũng phải choáng váng..."
Advertisement
Đạo sĩ áo đỏ liên tục lẩm bẩm một mình giống như lên cơn điên.
Mà Tần Ninh đã rời khỏi Thượng Cảnh thành, đi về phía bắc.
Advertisement
Hồng Sơn nằm ở nút giao nhau giữa ba châu là Tĩnh Nguyên Châu, Hồng Châu, Tề Châu, nơi đây vô cùng hoang vắng, hơn nữa còn có chu vi ngàn dặm, không có bất kỳ thành trì thôn trấn nào ở chỗ này.
Trước kia Hồng Sơn chỉ là Hồng Sơn, không có chỗ nào kỳ quái cả, nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào mà vô số võ giả đã tiến vào Hồng Sơn tìm được rất nhiều bảo vật, từ đó Hồng Sơn cũng nổi tiếng hẳn lên.
Mà sau khi càng ngày có càng nhiều người biết, Hồng Sơn cũng càng thêm náo nhiệt.
Thế nhưng dần dần, những người tiến vào Hồng Sơn lại càng ngày càng ít người ra ngoài được, đến cuối cùng những người sau khi tiến vào đều không còn xuất hiện nữa.
Chuyện này khiến tất cả mọi người đều hoảng sợ.
Sự kỳ dị của Hồng Sơn cũng càng ngày càng được truyền đi vang dội, dần dần trở thành một khu vực nối với ba châu mà không có người nào dám tiến vào.
Đối với những điều này, Tần Ninh lại không cảm thấy e ngại.
Chuyện nào mà không rõ nguyên nhân chắc chắn có gì đó bí ẩn.
Tần Ninh rời khỏi Thượng Cảnh thành, đi về phía bắc... Hắn cũng không lựa chọn phi hành trên không, mà là đi bộ, nhưng mỗi một bước đều dài trăm trượng, nhìn có vẻ vô cùng nhẹ nhàng.
Sau khi cách Thượng Cảnh thành hơn trăm dặm, Tần Ninh ngừng lại, lấy ấm nước ra uống mấy ngụm.
"Đi theo một đường không mệt mỏi sao?"
Sau khi cất ấm nước đi, Tần Ninh thản nhiên nói.
Giọng nói không vang dội lắm, nhưng lại truyền ra xung quanh hơn trăm trượng.
Dần dần, phía sau từng cái cây bốn phía xuất hiện bảy tám bóng người.
Bảy tám người này đều mặc võ phục, dáng vẻ khác nhau, có người cầm đao trong tay, có người cầm kiếm, ai nấy đều nhìn chằm chằm Tần Ninh.
"Bị phát hiện rồi à?"
Một người đàn ông cao lớn vạm vỡ dẫn đầu kinh ngạc nói.
"Đi theo hơn nửa ngày, muốn làm cái gì thì hãy tranh thủ thời gian ra tay đi".
Tần Ninh nhìn về phía tám người, lập tức nói: "Ta đang rất gấp".
Xem ảnh 1