"Đại ca, xin lỗi...", Tiên Hàm cúi đầu nói: "Ta không biết...", Tần Ninh vỗ vỗ Tiên Hàm bả vai, cười nói: "Có cái gì mà phải xin lỗi, nhận lấy đi".
Tần Ninh đi ra phía trước, nhìn về phía hai người, nói: "Hai vị đến chơi, Võ Môn vô cùng chào đón, xin mời ngồi xuống".
La Chấn và Huyết Hãn đều trợn mắt há hốc mồm.
Đây... Vẫn là Tần Ninh sao?
Không phải nói Tần Ninh chính là Ngự Thiên Thánh Tôn, Cuồng Võ Thiên Đế, Thanh Vân Kiếm Đế chuyển thế sao?
Ba cái tên này đều là Thánh Đế năm đó nổi tiếng khắp mười thánh vực, cao cao tại thượng.
Bây giờ bị người khác làm nhục vợ chồng đệ đệ mình ở trước mặt mọi người như thế mà còn giữ được bình tĩnh?
Nghe nói Tần Ninh cực kì để ý đến Tiên Hàm, chẳng lẽ đều là giả?
Thế nhưng không nên chứ.
Ngay cả chức chủ nhân Võ Môn, Tần Ninh cũng đều truyền cho Tiên Hàm mà.
Còn tổ chức một buổi hôn lễ lớn như thế, sao có thể là giả được! Nhưng khi đối mặt với tình huống như thế, Tần Ninh lại không có bất kỳ thái độ gì cả.
Giờ phút này, La Chấn và Huyết Hãn đều không hiểu ra sao, đành lần lượt ngồi xuống.
Tiếng nhạc vang lên, không khí lúng túng vừa rồi dường như đã dần dần hóa giải.
Tần Ninh giữ chặt Tiên Hàm và Giang Ngạo Tuyết ngồi xuống trên bục chính.
Tần Ninh ngồi xuống, sắc mặt thâm trầm.
"Chuyện gì xảy ra thế?"
Tiên Hàm nghe được câu hỏi giận dữ của Tần Ninh liền thẳng thắn nói: "Trên đường đón dâu trở về, chúng ta gặp phải hai nhóm người này, thế nhưng lúc ấy bọn họ chỉ cản lại, nói muốn nhìn thấy mặt của cô dâu, nhưng có mấy vị thái thượng ở đó nên bọn họ căn bản không tới gần, sau đó liền tan rã trong không vui".
"Ta nghĩ không xảy ra việc gì nên cũng không nói với huynh... Dù sao hôm nay là ngày kết hôn, ta không muốn để huynh không vui...", nghe thấy lời này, Tần Ninh lại vỗ vỗ bả vai Tiên Hàm, cười mắng: "Hôm nay là hôn lễ của ngươi chứ không phải hôn lễ của ta, ngươi vui vẻ mới đúng!"
Tiên Hàm gật đầu.