“Có chuyện gì vậy?”
“Là động đất sao?”
“Đùa hả, ở thư viện Thánh Hiền sao có thể có động đất được?”
Tức thì, tất cả mọi người đều trở nên hoảng lạn.
Thánh Trường Tồn cùng các thành viên cấp cao của học viện Thánh Hiền đều có vẻ mặt khó coi.
Sao lại cứ phải vào lúc này!
Thánh Trường Tồn lập tức đứng dậy và nói.
“Các vị, thật ngại quá, trận pháp của thư viện Thánh Hiền chúng ta bị hỏng, hôm nay linh khí bộc phát, khiến cho trận pháp mất linh!”
Thánh Trường Tồn cười nói: “Thư viện Thánh Hiền chúng ta sẽ xử lý tốt chuyện này và không khiến mọi người phải bị thương. Các vị xem chiến đấu xin mời tạm thời rời khỏi thư viện Thánh Hiền, bạn bè ba bên cũng xin trở lại khu nghỉ ngơi của mình!”
Nghe Thánh Trường Tồn giải thích, mọi người tức thì thở phào nhẹ nhõm.
“Nếu không có chuyện gì lớn thì chúng ta xin tạm thời cáo từ”.
“Đúng đúng, không làm lỡ công chuyện của thư viện Thánh Hiền nữa”.
“Dù sao trận đấu cũng gần như xong rồi”.
Một ít tông môn lúc này nghị luận ầm ĩ.
“Thánh viện trưởng!”
Một tiếng cười vang lên vào lúc này.
“Nếu chỉ là rắc rối nhỏ thì chắc giải quyết rất nhanh thôi, trận tỉ thí cuối cùng này, mọi người còn phải xem mà!”
Tông chủ Bắc Thương tông là Thương Hoán đứng dậy.
“Hơn nữa lần này ba bên chúng ta đã thương lượng cho các đệ tử độc chiến một lần, và đánh giá cùng khen thưởng với các đệ tử có biểu hiện xuất sắc!”
“Kết thúc như vậy thì sẽ vui vẻ hơn!”
“Đúng vậy!”
Tông chủ Thương Hoán vừa nói xong, đế vương cổ quốc Thiên Phong Thiên Chung Kiếm cũng đứng dậy.
“Nếu là rắc rối nhỏ thì chúng ta chờ là được”.
Thánh Trường Tồn lúc này vẫn nở nụ cười nhạt.
Mà mặt đất càng rung chuyển mãnh liệt hơn.
Ở chỗ sâu của thư viện Thánh Hiền có từng luồng ánh sáng phóng lên cao.
Ánh sáng cầu vồng chiếu sáng đất trời, cảnh tượng này vừa nhìn đã biết là không tầm thường.
“Các vị, thật sự không có chuyện gì cả”.
“Được, nếu là rắc rối nhỏ, phái người đi xử lí là được, chúng ta tiếp tục tỉ thí chứ?”
Thiên Chung Kiếm mỉm cười nói.
Lúc này, ánh mắt Tần Ninh lộ ra vẻ giảo hoạt.