Nghe vậy, võ giả quanh đây đầu tái mặt, bàn tán ầm ĩ.
“Sao Tần Ninh lại tìm được đến nơi này?”
“Cái tên này đến tìm đạo chủ sao?”
“Đúng là như giòi trong xương, buồn nôn thật đấy...”
Lúc này, có một người đi ra, hừ nói: “Sợ cái gì? Đến thì đến thôi, ta còn đang sợ hắn không đến đây này!”
Nghe vậy, tất cả đều im lặng không nói.
Thiên Chấn Thương cười: “Không lẽ các ngươi sợ?”
“Nếu sợ thì có thể rời khỏi đây...”
“Nhưng mà... những thứ lão tổ để lại, các ngươi cũng sẽ chẳng có cơ hội được nhận đâu”.
Nghe vậy, đám người đều chắp tay mỉm cười: “Đạo chủ nói sao vậy, có đạo chủ ở đây thì chúng ta sao lại sợ chứ?”
“Chẳng qua cái tên này rất hận Ma tộc, đã từng giết cả Thánh Hoàng...”
“Vậy thì sao?”
Thiên Chấn Thương cười ha ha: “Thánh Hoàng Ma tộc? Hắn giết thế nào? Nếu lần này hắn không giúp chúng ta mở tế đàn Vong Giả ra, chúng ta... sẽ giết chết hắn!”
Nghe vậy, mọi người đều thở ra một hơi.
“Chuẩn bị kỹ càng để xem vị Tần tông chủ đại danh đỉnh đỉnh này rốt cuộc là thần thánh phương nào đi!”
“Rõ!”
Mọi người lần lượt chuẩn bị rời đi.
“Đừng chuẩn bị nữa, ta đến rồi đây!”
Mà lúc này, người chưa tới, đã có giọng nói vang vọng.
Chỉ thấy ở giữa hư không có vô số ánh sáng ngưng tụ, rất nhiều bóng người xuất hiện.
Người đứng đầu chính là Tần Ninh.
Một bộ đồ trắng xuất hiện giữa thiên địa u ám, núi đổ đá vụn, nhìn có vẻ cực kỳ chói mắt.
Đôi mắt thanh tịnh hơi nhìn Thiên Chấn Thương.
“Ta cứ tưởng rằng Thiên Chấn Thương ngươi là loại lòng dạ nhỏ nhen nên mới cố ý đánh lén ta một chiêu trước khi vào thánh cảnh Vị Ương, hóa ra là ta nghĩ sai”.
Tần Ninh nói thẳng.
“Hừ!”
Giờ phút này, thân thể Thiên Chấn Thương chấn động, khí tức mạnh mẽ phóng ra.
“Tần Ninh, ta cho ngươi hai lựa chọn”.