Đợi thấy rõ người thanh niên trước mắt, Phong Vô Cực cũng thả lỏng cảnh giác.
“Cha, hắn…là người trên thuyền Dương Phong!”, Phong Dương kinh ngạc thốt lên.
Phong Vô Cực cũng không nóng nảy.
“Tiểu huynh đệ, ban đêm trên thánh hà Thiên Hồng rất nguy hiểm, cảnh giới Địa Thánh như ngươi chạy lung tung như vậy, nếu như đụng phải thánh thú cấp năm nhàn rỗi đi dạo…sẽ chết không tìm được xương cốt!”
“Uy hiếp ta làm gì?”
Tần Ninh mỉm cười nói: “Ta cũng không có làm cái gì, chỉ là ban đêm tĩnh mịch, một mình cô đơn nhàm chán nên ra ngoài đi dạo, vừa vặn nhìn thấy mấy người đang chuẩn bị nhặt xác thánh thú của mình mà thôi…”
“Ngươi muốn chết!”
Nghe được những lời này, Phong Dương lập tức hiểu ra.
Chuyện Bát Dực Liệt Dương Giao chết, chỉ sợ có quan hệ rất lớn với người thanh niên trước mắt này.
Ầm…
Một âm thanh nổ vỡ trầm thấp vang lên.
Trong cơ thể Phong Dương, bộc phát ra từng lốc xoáy, thổi quét về phía Tần Ninh.
Tần Ninh cũng vung tay lên, trong tay ngưng tụ kiếm khí.
Đoạt Phách Lôi quyết – Lôi kiếm!
Trong chớp mắt, lôi kiếm quay cuồng, kiếm khí gào thét.
Ầm…
Không khí và sức mạnh sấm sét va chạm.
Mặt sông bị tung lên, bộc phát ra từng tiếng gầm rú.
Mà giờ phút này, thân thể Phong Dương cũng rút lui, sắc mặt tái nhợt.
Ngược lại, Tần Ninh đứng trên mặt sông, sắc mặt bình tĩnh.
“Vừa mới nói mấy câu đã ra tay rồi?”, Tần Ninh khẽ cười nói: “Con trai của Thiên Hồng Thuận Phong Nhĩ không được dạy dỗ tốt lắm!”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Phong Vô Cực lập tức thay đổi, ông ta nhìn về phía Tần Ninh, nâng cao cảnh giác.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
Phong Vô Cực nhìn Tần Ninh, ánh mắt mang theo sự dò xét.
“Ngươi không cần quản ta là ai!”, Tần Ninh mỉm cười nói: “Chỉ cần ngươi đi tìm một người”.
“Tìm ai?”
“Tông chủ Thánh Thú tông Ôn Hiến Chi”.
Lời này vừa nói ra, Phong Vô Cực biên sắc.
“Ôn Hiến Chi là Thánh Vương có uy danh hiển hách tám vạn năm trước, ta chỉ là một Thiên Thánh, sao có thể tìm được tung tích của hắn ta?”
Nghe xong, Tần Ninh mỉm cười nói: “Ngươi bớt giở trò để qua mắt ta đi, Phong Vô Cực, được người ta xưng tụng là Thuận Phong Nhĩ trong thánh vực Thiên Hồng, thân là một vị Thánh Vương, tuy rằng không biết tại sao bây giờ ngươi lại là cảnh giới Thiên Thánh, nhưng mà ở phương diện dò la tin tức này, ngươi vô cùng am hiểu, điểm ấy ta vẫn còn ấn tượng”.
“Ta đoán thử một chút nhé?”
“Hẳn là ngươi đã chọc vào người nào đó không nên chọc, bị người ta chặt đứt con đường Thánh Nhân phải không? Cho nên bên trong cơ thể bị hao tổn, tu vi rớt xuống, ngươi không thể không cuống cuồng lừa lấy thánh thạch, mua thánh đan quý báu nào đó để khôi phục vết thương của bản thân…”
“Theo ta được biết, Thiên Hồng Thuận Phong Nhĩ mua bán tin tức, không thiếu nhất chính là thánh thạch, hôm nay xem ra, chỉ sợ là tình trạng vết thương quá nặng, thánh thạch mà bản thân lưu trữ trước đó đều đã dùng hết…”
Tần Ninh mỉm cười, nhìn về phía Phong Vô Cực nói: “Ta nói hẳn là chính xác nhỉ?”
Giờ phút này, vẻ mặt của Phong Vô Cực tràn đầy khiếp sợ.
“Rốt cuộc ngươi là người phương nào?”
“Ta là ai ngươi đừng quan tâm, tiếp nhận đơn làm ăn này, ta đảm bảo vết thương của ngươi không cần phải lo lắng!”, Tần Ninh xoay người, tiện đà nói: “Ôn Hiến Chi cùng với mấy đệ tử phía dưới hắn ta, tìm được một người thì tính một người, dựa vào bản lĩnh của ngươi, Thiên Hồng Thuận Phong Nhĩ!”
Thân thể Tần Ninh dần dần biến mất.
Mà giờ phút này, Phong Vô Cực đứng trên bãi đá, phía sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Cha…”
Phong Dương không nhịn được nói: “Kẻ này chỉ là cảnh giới Địa Thánh tứ phách, con không được, có lẽ cha có thể giết chết hắn…”
“Con cho rằng hắn là kẻ ngốc sao?”, Phong Vô Cực quát lớn: “Dám can đảm đến đây một mình, hơn nữa còn biết rõ ta là cảnh giới Thiên Thánh ngũ phẩm…”
Hai người Phong Dương và Phong Linh im lặng không nói gì.
“Cha, bây giờ phải làm sao?”