“Đi? Vậy mà đi rồi?”, Lâm Vi Vũ luyến tiếc nói: “Chúng ta ở đây mấy ngày nữa thì có khi còn đạt đến cảnh giới Thông Thiên đấy”.
“Cô mơ à?”
Sắc mặt Tần Ninh kỳ lạ nhìn Lâm Vi Vũ, từ từ nói: “Cây Kim Thiết chỉ cho mỗi người một lần chỉ đạo thôi, nếu đến lần nữa sẽ vô dụng đấy!”
“Hơn nữa, không phải ai cũng có thể dựa vào cây Kim Thiết để tu hành đâu”.
Lâm Vi Vũ nuối tiếc nhìn cây Kim Thiết.
Có thể khiến cô ta trực tiếp từ cảnh giới Thiên Võ một biến lên ba biến, thật sự là kỳ lạ, nếu có thể tăng trưởng mãi như vậy thì cả đời võ tu chẳng phải sẽ rất dễ dàng hay sao.
Lâm Vi Vũ lắc đầu, nghĩ bản thân mình đã quá ngây thơ.
“Giờ chúng ta đi đâu đây?”
“Đi hái sen Cửu Chuyển Thiên Tiên!”
Tần Ninh mỉm cười đáp: “Đám già đó chắc đã bó tay rồi đấy”.
Nhìn nụ cười của Tần Ninh, Lâm Vi Vũ càng không hiểu rõ.
Người này rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?
Hiện giờ sen Cửu Chuyển Thiên Tiên e là đã bị năm thế lực kia hái hết rồi, làm gì chờ bọn họ đến được.
Chẳng qua Tần Ninh tựa hồ rất có lòng tin, nói như vậy e là sen Cửu Chuyển Thiên Tiên cũng không dễ hái như thế.
Cô ta cũng rất tò mò xem sen Cửu Chuyển Thiên Tiên kia có hình dạng thế nào.
Mà lúc này, bên cạnh ao máu, ba gia tộc lớn cùng ba tông môn lớn đều đang rất khó xử.
Sen Cửu Chuyển Thiên Tiên ở ngay trước mặt mà bọn họ lại không thể hái được.
“Ta mặc kệ!”
Khánh Trạch Thiên lúc này sải bước ra, tay cầm một thanh kiếm.
“Kiếm Thăng Luân!”
Nhìn thấy thanh kiếm kia, Tề U Ngữ, Kiếm Phong Tuyết cùng Đỗ Triết đều cả kinh.
“Linh kiếm cửu phẩm mà Khánh Vương sử dụng năm xưa, cũng là linh kiếm mà cương vương Minh Uyên ban cho Khánh Vương!”
“Kiếm này từng chém giết vạn địch dưới tay Khánh Vương, uống máu thông linh, hóa thành hung khí”.
“Đâu chỉ có vậy, nghe nói kiếm này đã chứa được cả kiếm linh, dù là cảnh giới Hóa Thần cũng không thể ngăn cản được!”
Mọi người nhìn thấy kiếm Thăng Luân thì nghị luận ầm ĩ.
Khánh Trạch Thiên lúc này cũng nở một nụ cười.
Kiếm Thăng Luân chính là vật mà lão tổ Khánh gia – Khánh Vương sử dụng. Năm đó Khánh Vương là một trong thất Vương dưới trướng cương vương Minh Uyên, chiến công hiển hách, uy danh khắp nơi.
Cương vương Minh Uyên đem kiếm này tặng cho Khánh Vương, biểu thị sự khen ngợi.
Đây là sự kiêu ngạo của Khánh gia!