không tệ, có thể đến bên kia báo danh vào Đan các!",
Thầm Văn Hiên cười nhạt.
"Cảm ởn Thẩm các chủ!"
Yến Bất Ngữ kích động nói.
"Nè nè.. ."
Kiếm Tiều Minh không vui kéo Thẩm Văn Hiên: "Tông
chủ là sư tôn của huynh, cũng là đại ca của ta, huynh đào
góc tưởng ta như thế mà được à?"
Thẩm Văn Hiên lúng túng cười: "Cũng đâu phài ta đào,
là cậu ta tự nguyện mà!"
"Hai người các ngươi vẫn rảnh quá nhĩ? Không sợ bị
tông chủ tạm thời trị tội à", một giong nói rung động lòng
người chợt vang lên.
Thiên Linh Lung mặc váy đỏ, nhẹ nhàng xuất hiện,
như trăm hoa đua nở, làm cho một vài thiếu nam dâng
trào cảm xúc, một ít thiếu nữ thì đỏ mặt.
"Thiên Linh Lung, cô là các chủ Võ các mà cũng rảnh
quá còn gì!", Kiếm Tiều Minh tới gần, khoác vai Thiên Linh
Lung, cười hì hì: "Dù gì chúng ta cũng là Thanh Vân Tứ
Kiệt thanh danh hiển hách, tình cảm tiến thêm bước nữa
được không?"
"Thanh Vân Tứ Kiệt?" Thiên Linh Lung cười tự nhiên:
"Có tin ta đánh cho một trong Thanh Vân Tứ Kiệt nhà
ngươi không còn mặt mũi trong Thanh Vân tông nữa
không?"
"Khụ khụ."
Thấy dáng vẻ chịu thiệt của Kiếm Tiểu Minh, Thẩm
Văn Hiên cũng mìm cười.
"Ba người nhàn rỗi phết đấy nhỉ!"
Lý Nhất Phàm cất bước tới, toàn thân áo đen, đầu đội
mū đen, biểu lộ vẻ lạnh lùng trầm tĩnh.
Ban đầu Tần Ninh đi vào Thanh Vân tông, cũng đề bạt
thanh niên tuấn tài, Lý Nhất Phàm càng trực tiếp bị Tần
Ninh bổ nhiệm là tông chủ đời tiếp theo.
Mà ba năm qua, Tần Ninh không ở trong Thanh Vân
tông, Lý Nhất Phàm làm tông chủ tạm thời nên cũng bận
rộn hơn nhiều.
Thế nhưng Lý Nhất Phàm hai mấy tuổi mà cũng rất
thành thục, một Thanh Vân tông to lớn như thế mà cũng
có thể phát triển yên ổn, vị thế càng cao hơn trước.
Tất thảy đều liên quan chặt chẽ đến vị tông chủ tạm
thời trẻ tuổi này.
"Lý tông chủ!"
Nhìn thấy Lý Nhất Phàm, cà ba cũng cung kính thi lễ.
Minh Tung, Yến Bất Ngữ và Sở Thanh Nguyệt đều kích
động không thôi.
Thanh Vân Tứ Kiệt sống sờ sờ đang đứng ngay trước
mặt bọn họ.
Ba năm nay, toàn bộ Cửu U đại lục có vô số câu
chuyện về Thanh Vân Tứ Kiệt.
Kiếm các, người sở hữu Linh Lung tâm, đan sư cao
siêu, tông chủ cơ trí.
Bây giờ, cuối cùng cũng gặp được.
Quan trọng nhất là, bốn người còn trẻ như thế, thật
khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Lý Nhất Phàm nhìn ba người, nói: "Đều là các chủ, là
cánh tay đắc lực, cũng phải ra dáng một tí chứ?"
"Khụ khụ.."
Kiếm Tiều Minh ho khan: "Không phải là bọn ta không
ra dáng, quan trọng là các đệ tử nhiệt tình quá ấy chứ...
Hơn nữa, ta chỉ hơn bọn họ có mấy tuổi thôi mà!"
Thiên Linh Lung nhổ một bãi, cười mắng: "Ngươi đang
tự khen mình đấy à?"
"ẶC."
Kiếm Tiểu Minh nghiêm nghị nói: "Để trợ giúp Tần đại
ca, ta khổ tu ba năm, đạt cảnh giới Thông Thiên, chỉ
không biết dạo này Tần đại ca sao rồi.."
"Yên tâm đi, có Vệ tiên sinh ở đó, chắc chắn không
sao đâu.."
"Ta cũng không lo lắng cho sự an nguy của Tần đại
ca", Kiểm Tiểu Minh nghiêm túc nói: "Mà là tâm trạng của
Tần đại ca, ta chưa bao giờ thấy sự sa sút chán chường
như vậy ở huynh ấy."
"Lúc chúng ta chưa vào Mặc cốc, không biết trong đó đã xảy ra chuyện gi."
Mọi người cũng trở nên buổn bã.
Tần Ninh lúc ấy thực sự rất đáng sợ.
Ngoài lão Vệ và tôm cát nhỏ ra, chắc cũng không ai biết là có chuyện gì.
Nhưng tôm cát nhỏ quay về ốc đảo Đại Vũ, lão Vệ làm
bạn bên cạnh Tần Ninh. hai người nàv chắc chắn sẽ không nói gì.
Thât là một điều bí ẩn.
Thiên Linh Lung có Linh Lung tâm, nhạy cảm thông
tuệ, như đoán ra được gì đó, nhưng cũng không dám tin.
Bởi vì điều đó quá mức khó tin, vượt qua sự nhận thức
và lí giài của cô ta.
"Được rồi, tông chủ nhất định sẽ ôn mà, ngài ấy chỉ
đang cần thời gian thôi. Chúng ta chi cần ở đây cho ngài
ấy quay về nhìn thấy một Thanh Vân tông thịnh vượng là
được.
"Đúng vậy!"
"Ừm!"
Bốn người nhìn nhau cười, ánh mắt tràn ngập ý chí
chiến đấu.
Keng..
Đại điện Thanh Vân có tiếng chuông vang lên.
Dãy núi Thanh Vân to lớn có hơn ngàn đệ từ tân sinh
đang tụ tập trước đại điện Thanh Vân.
Lý Nhất Phàm mặc đồ đen, khoác áo vân mây, đẹp trai
phi phàm.
Nhìn các đệ tử bên dưới, Lý Nhất Phàm cũng càm khái
không thôi.
Thanh Vân tông thật sự trở nên rực rỡ và thay đồi toàn
bộ như Tần Ninh nói.
Lý Nhất Phàm nhìn bên dưới, lên tiếng nói: "Hôm nay
là ngày Thanh Vân tông chúng ta kiểm tra đệ tử mới vào,các ngươi tự căn cứ vào năng lực của mình mà đăng ký
vào Đan các, Khí các, Trận các, Võ các hay viện Kiếm
Đạo".
"Thanh Vân tông hiện nay chưa phải là tông môn
mạnh mẽ nhất vùng đất Cửu U, nhưng sẽ là tông môn che chở đệ tử nhất vùng đất Cửu U!"
"Sau này ra ngoài, ai dám bắt nạt các ngươi, không
cần sợ. Thanh Vân tông vĩnh viễn là hậu thuẫn mạnh mẽ nhất của các ngưoi!"
"Đây là lời răn dạy của Tần tông chủ, các ngưới nhớ kỹ trong lòng, ở Thanh Vân tông chăm chỉ tu hành là được,
tông môn sẽ không bỏ rơi bất kỳ một ai".
Rất nhiều đệ tử nghe Lý Nhất Phàm nói vậy thì đều
nghị luận ầm ẩm.
"Sóm nghe nói Thanh Vân tông bào vệ đệ tử, không lẽ là thật?"
"Giả sao được chứ? Năm ngoái có một vị đệ từ chân
truyền bị giết, năm đại trưởng lão đích thân xuất hiện đòi lại công bằng đó!"
"Thật đó hả?"
"Đương nhiên là thật rồi.."
Rất nhiều đệ từ lúc này càm xúc dâng trào, vùng đất
Cửu U này chính là thiên hạ của võ giả.
Đệ từ tông môn phần lớn đều xuất lực vì tông môn, được tông môn che chở, nhưng rất nhiều tông môn sẽ
không vì một đệ tử nào mà gây chiến với bên khác.
Thanh Vân Tông dường như lại không như vậy.
Đây mới là phong phạm của tông môn lớn chứ.
"Haha... Một Thanh Vân tông nho nhỏ mà cũng dám điên cuồng như thế à, nghe mà tức cười!"
Đột nhiên có một tiếng cười giễu phát ra.
Một giọng nói chế nhạo lúc này vang lên, những âm thanh xé gió lần lượt vang lên.
Trong nháy mắt, bốn phía Thanh Vân tông xuất hiện rất nhiều người.
Những người đó mặc đồ xanh, ai cũng mang theo kiếm, uy vũ bất phàm.
"Vạn Kiếm tông!"
Đại trưởng lão thấy trận thế này thì kinh ngạc hô lên.
Vạn Kiếm tông, tông môn hạng hai phụ thuộc Thánh
Vương Phủ, thực lực mạnh mẽ hơn cả Hàn Quảng cung.
Mà trước mặt mấy trăm người đó, có một người gầy gò đứng vững, khí thế kéo dài, từng cử động đều vô cùng hòa hợp.
"Tông chủ Vạn Kiếm tông- Vạn Kiếm Nhất!"
"Cảnh giới Hóa Thần một chuyển'".
Lúc này, các trưởng lão cùng một vài thành viên cấp cao trong Thanh Vân tông hơi thay đổi sắc mặt.
"Chậc chậc, Thanh Vân tông nho nhỏ mà dám nói
những lời ngông cuồng như thế, đúng là mắc cười.
Một giọng nói lạnh lẽo cũng vang lên, trên không trung cũng có mây trăm người chạy như bay tới.
"Các chủ Cực Lạc các, Tể Thiên Lạc!"
Tề Thiên Lạc kia tướng mạo không đứng đắn, xấu xí vô cùng, mỉm cười lên nhìn như con chuột, cực kỳ tởm lợm.
Mà cùng với Tề Thiên Lạc, còn có một đám người tiến tới áp sát võ trường bên ngoài đại điện Thanh Vân.
"Bá Đông Phong ta hôm nay liền giết chết đệ tử Thanh Vân tông các ngươi, để xem các ngươi còn bảo vệ thế nào? Khà khà.."
Kè cầm đầu kia thân thể uy mãnh, sát khi toả ra, khí lực mạnh mẽ khiến người ta cảm thấy áp bách.
"Bá Đông Phong, tông chủ Khai Sơn môn!"
Lúc này, ba tông môn hạng hai phụ thuộc Thánh Vương Phủ lần lượt kéo đến.