Mục lục
Phong Thần Châu – Vô Thượng thần đế - Tần Ninh Bản Chuẩn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Còn chưa dứt lời, Tề Lặc đã ba chân bốn cẳng đi thẳng về hướng Tần Ninh.





“Tên nhóc thối, cũng không hỏi thăm một chút xem trong thành Thanh Ma này có ai dám gây chuyện bên trong sòng bạc Tam Phong không?”





Bàn tay của Tề Lặc bộc phát ra từng luồng thánh lực, ngưng tụ thành một móng nhọn chụp vào bả vai Tần Ninh.





“Khi ta hành động, không thích nghe ngóng!”





Vừa dứt lời, Tần Ninh trực tiếp ra tay.





Rắc... Một tiếng răng rắc lanh lảnh vang lên.





Bàn tay của Tề Lặc lập tức đứt gãy.





Tần Ninh thản nhiên nói: “Chắc hẳn tên sai vặt này sẽ không biết được nhiều chuyện bằng quản lý như ngươi!”





Tần Ninh hất tên sai vặt ra, nhìn về phía Tề Lặc.





“Làm phiền ngươi dẫn ta đi gặp ba vị bang chủ!”





Tần Ninh vung bàn tay ra, Tề Lặc lập tức phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng nhợt, khí tức cả người cũng giảm xuống không ít.





Một chưởng này của Tần Ninh đã trực tiếp xâm lấn biển linh thức của hắn ta, khiến linh thức hỗn loạn.





“Ngươi... rốt cuộc ngươi là ai?”





Tề Lặc hừ một tiếng nói: “Sòng bạc Tam Phong chúng ta được Lý đại nhân bảo kê!”





“Ta không biết Lý đại nhân gì cả, ta chỉ biết là ta muốn tìm ba tên chủ nhân của các ngươi!”





“Dẫn đường!”





Nghe thấy vậy, sắc mặt Tề Lặc lại tái nhợt hẳn đi.





Lúc này đám người còn lại sao dám tiến lên nữa.





Tề Lặc là người phụ trách bên ngoài của sòng bạc Tam Phong, thực lực cảnh giới Hóa Thánh tầng ba, cũng không tính thấp.





Giờ phút này lại bị Tần Ninh Hóa Thánh tầng hai xách trong tay như dê con, không có chút sức phản kháng nào.





Những người khác có đi lên thì cũng chỉ là chịu chết mà thôi.





Mấy người lần lượt tránh ra một con đường.





“Là ai hô to gọi nhỏ?”





Lúc này một giọng nói có vẻ trung hậu vang lên.





Bên trong sòng bạc, rất nhiều khách khứa đã sớm chạy hết.





Giờ phút này trước một cái bàn bên trong có ba người đang ngồi ngay ngắn, cũng có mười mấy người cẩn thận đứng xung quanh ba người.





“Hổ ca, Diệp ca, Tề ca, chính là tên khốn này!”





Một tiếng quát khẽ vang lên.





Bây giờ Tề Lặc giờ đang vô cùng giận dữ.





“Lắm miệng!”





Tần Ninh vung tay ra, cả hàm răng của Tề Lặc bị rơi hơn nửa, hắn ta ú ớ lẩm bẩm, nói không nên lời.





“Khốn kiếp, muốn chết!”





Trong nháy mắt một trong ba người kia xông ra.





“Hóa Thánh tầng bốn mà thôi!”





Tần Ninh lạnh lùng khinh thường nói.





Xem thường người ta! Muốn bị đánh.





Vừa nói xong, Tần Ninh trực tiếp tung ra một quyền.





Người đàn ông cường tráng kia cũng đánh ra một quyền.





Ầm... lúc này một tiếng nổ tung vang lên trên mặt đất của sòng bạc.





Người đàn ông cường tráng lùi lại, đập vào bức tường sau lưng bịch một tiếng, sắc mặt đỏ bừng.





Nhịn nửa ngày, cuối cùng vẫn phun ra một ngụm máu tươi.





Tần Ninh mang đến cho người ta cảm giác quá mạnh mẽ! Giờ phút này, đám người xung quanh đều trợn mắt há hốc mồm.





“Lão tam!”





“Lão tam!”





Lúc này hai người khác cũng không thể duy trì được sự lạnh nhạt nữa.



Tề Phong bị thương, còn không hề nhẹ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK