“Đương nhiên rồi!”
Tần Ninh cười nói: “Nếu như các cô không tin thì đến lúc ta tu hành sẽ thử phóng điện cho các cô xem một chút, bảo đảm sẽ khiến các cô mất hồn mất vía, cuốn theo chiều gió”.
“Phì!”
“Ta chẳng thèm!”
Hai cô gái đồng thanh mắng một tiếng.
Khoảng thời gian gần đây, Tần Ninh càng ngày càng không giữ gìn hình tượng của mình chút nào.
Nói đùa cùng các cô không hề kiêng kị.
“Ngại ngùng cái gì?”
Tần Ninh thản nhiên nói: “Sau này các cô biểu hiện tốt thì có thể trở thành nữ nhân của ta, đến lúc đó còn có mấy chuyện xấu hổ hơn như này nhiều!”
“Người muốn ăn đòn à!”
Khuôn mặt của Vân Sương Nhi đỏ bừng, vung tay ra, quả cầu Linh Điện lúc này bay thẳng về phía Tần Ninh.
Bùm...
Lúc này một tiếng nổ bùm vang lên.
Quả cầu Linh Điện trực tiếp nổ tung, từng tia Hồ Quang Điện to bằng ngón tay cái, dài bằng bàn tay như những tinh linh màu tím bao quanh cơ thể của Tần Ninh.
Một cảm giác tê dại lan tràn toàn thân.
“Công tử...”
Vân Sương Nhi biến sắc, vừa nãy nóng nảy ném ra ngoài, sẽ không làm Tần Ninh bị thương chứ?
“A...”
Một âm thanh thoả mãn bỗng vang lên.
Tần Ninh lúc này khẽ mỉm cười nói: “Đúng vậy, đây chính là cảm giác mà ta muốn, tiếp đi!”
Tiếng gọi này khiến hai cô gái hận không thể vùi đầu vào cổ.
Quá mất mặt!
Tần Ninh vậy mà chẳng giữ ý tứ chút nào!
“Tiếp tục đi!”
Ngay lập tức, Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên bỗng hiểu ra, Tần Ninh là đang luyện thể.
Mặc dù các cô không hiểu về phương pháp luyện thể này cho lắm.
Thế nhưng từ khi nào mà chuyện Tần Ninh muốn làm các cô lại hiểu được vậy?
Hai cô gái cũng không kiêng dè chút nào lần lượt ném ra từng quả cầu Linh Điện.
Một trăm quả cầu Linh Điện cứ dừng lại rồi tiếp tục, mãi đến trưa mới kết thúc.
Trong thời gian đó, Tần Ninh đã nói hơn trăm lần dừng lại.
Mà giờ phút này, một nguồn khí tức hỗn loạn bên trong cơ thể của Tần Ninh đang liên tục được điều chỉnh.