Tần Ninh rời đi rồi quay lại, là vì đội ma tộc này.
Nhưng Tần Ninh đã phát hiện ra bọn họ từ lúc nào?
Hơn nữa hình như hoàn cảnh hiện tại không ổn lắm.
Tần Nình dường như nhận ra nhưng không lo lắng, mọi người cũng cẩn thận.
“Một người cảnh giới Thánh Thiên thập phẩm nhỏ bé như ta tất nhiên không thể nào là đối thủ của hai vị Thánh Vương tam hiền, cho nên cũng không định đối đầu với hai ngươi”.
Tần Ninh cười nói: “Nhưng chỉ tiễn các ngươi lên đường thôi”.
Lên đường?
Lên đường thế nào?
Tần Ninh nói vậy là có ý gì?
Lúc này, Tần Ninh lại nói tiếp: “Thực ra ta rất muốn mang liêu tháp Thanh Hỏa này đi, nhưng ta không mang đi, ngươi biết tại sao không?”
“Bởi vì khi thiết kế tòa tháp này, Vị Ương Thánh Đế đã để lại đại trận tự diệt, nếu mang đi, liêu tháp Thanh Hỏa này sẽ tự hủy hoàn toàn”.
“Cho nên trên thực tế liêu tháp Thanh Hỏa cứ cách một thời gian mới xuất hiện một lần, xuất hiện xong thì sẽ biến mất”.
“Trước khi biến mất, sinh linh trong tòa tháp… tất cả mọi linh sinh… đều sẽ bị liêu tháp Thanh Hỏa nuốt gọn hoàn toàn”.
Khi Tần Ninh nói đến đây, vẻ mặt của hai ngươi Huyết Thiên Kha và Huyết Thiên Nguyệt đều kinh hãi biến sắc.
Sự việc đến bây giờ, kẻ ngốc cũng hiểu lời Tần Ninh có ý gì.
“Hai vị, lên đường thong thả!”
Bàn tay của Tần Ninh nắm lại.
Âm thanh ầm ầm lập tức vang lên.
Cổng tháp rộng lớn bỗng ầm ầm đóng lại ngay lúc này.
Liền sau đó ngọn lửa màu xanh bùng lên.
Ngọn lửa màu xanh ngùn ngụt bốc lên trời xanh.
Khí thế mạnh mẽ bùng phát xông thẳng vào tòa tháp cao chín tầng.
“A…”
“A… Tần Ninh… ngươi sẽ không được chết tử tế đâu”.
Tiếng hét thảm thiết thê lương vang lên.
Âm thanh xé phổi xé gan truyền đến trong lòng mọi người.
Đám người Giản Bác, Thạch Cảm Đương nhìn về phía ngọn lửa màu xanh trong tòa tháp, lè lưỡi lửa, cơ thể đều run rẩy.
“Sư tôn cao minh”.
Thạch Cảm Đương lập tức nói: “Chúng ta không cần ra tay đã tiêu diệt được hai đại Thánh Vương Ma tộc, sư tôn vô địch”.
Tần Ninh liếc Thạch Cảm Đương một cái, thản nhiên nói: “Cho ngươi ra tay thì ngươi có đủ bản lĩnh để ta xem không?”
“…”
Sau đó đoàn người cùng rời khỏi nơi này.
Từ lúc vào thánh cảnh Vị Ương đến bây giờ, Tần Ninh đã chạm mặt ba lượt ma tộc.
Đám ma tộc này đều do Thánh Vương dẫn đầu, khoảng trăm người phân nhiều đội.
Xem ra tộc Huyết ma cũng có đề phòng hắn.
Lần này không rút đi mà ở lại nơi này chính là để đối phó hắn.
Nếu quả thật là vậy, thì chắc không chỉ có Thánh Vương ở đây.
Tần Ninh lẩm bẩm nói: “Các ngươi không gặp được Địch Nguyên và Dịch Bình Xuyên phải không?”