Lúc này Tiên Vũ Sinh không hiểu.
Còn Dương Thanh Vân và Tiên Hàm… chẳng buồn suy nghĩ.
Chỉ cần biết Tần Ninh rất mạnh, cực kỳ mạnh, vậy là đủ rồi.
Giang Vân Long vẫn đang đánh nhau với Tần Ninh.
Chỉ là lúc này không chỉ là bản thân ông ta, đám người bốn phía cũng đều trợn tròn mắt.
Tần Ninh căn bản không rơi vào thế hạ phong.
Cường độ linh khí cũng vậy, cường độ linh thức cũng vậy, Tần Ninh không hề thua kém Giang Vân Long.
Đây là chuyện không thể nào, nhưng lại xảy ra trước mắt mấy trăm người.
“Khốn kiếp, là ngươi ép ta!”
Giang Vân Long lúc này gầm lên giận dữ, lửa giận trong lòng như thiêu đốt.
“Giao Long Huyết bạo!”
Một tiếng quát khẽ lúc này vang lên.
Sương máu bốn phía quanh cơ thể Giang Vân Long nổ bể.
Sương máu dày đặc kia hội thụ thành một con giao long quanh quẩn bốn phía cơ thể Giang Vân Long.
Nhìn thấy cảnh này, Tần Ninh cười một tiếng.
“Lấy khí huyết cường đại kết hợp với linh khí dẫn động, trong nháy mắt nổ tung…”, Tần Ninh cười một tiếng, nói: “Không tệ không tệ, khí huyết nổ tung, bản thân ngươi cũng bị thương rất nghiêm trọng… Hành vi giết một ngàn địch, tự tổn hại tám trăm!”
Lúc này sắc mặt Giang Vân Long u ám.
“Cho dù ngươi nhìn ra thì sao chứ? Hôm nay bổn tọa phải chém ngươi!”
“Đừng nói lời từ biệt quá vẹn toàn!”
Tần Ninh cười một tiếng, một bước bước ra.
“Ngươi có thể nổ, ta cũng có thể nổ!”
Lời vừa dứt, chính đường ánh sáng xung quanh cơ thể Tần Ninh bay lên không.
“Cửu Linh Tinh Thần bạo!”
Trong phút chốc từng đường linh khí hợp lại cùng linh thức.
Thuộc tính chính đường linh khí lúc này giải phóng.
Khi tức mạnh mẽ khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Trong nháy mắt trong lòng Giang Vân Long lạnh lùng.
Một luồng khí tức hoàn toàn khác giải phóng ra từ trong cơ thể Tần Ninh.
Khiến Thiên Nhân thất bộ ông ta lại cảm thấy có lực áp bức cực lớn.
Lúc này sắc mặt Giang Vân Long trầm xuống, mặc kể như thế nào, bây giờ không thể lui về phía sau.
Lui về phía sau, chính là kinh sợ! Thiên Nhân thất bộ đối mặt với Thiên Nhân nhị bộ, sao có thể sợ?
Tuyệt đối không được!
“Giao Long Huyết bạo, nổ!”
“Hừ!”
Hai thân ảnh trong nháy mắt đụng vào nhau.
Ầm… Trong nháy mắt, giữa trời đất truyền tới tiếng nổ.
Từng đường trận pháp hai bên sơn cốc lúc này tự động hội tụ.
Tiếng nổ tràn ngập ở toàn bộ bên trong sơn cốc.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
Lực nổ quá mạnh! Tần Ninh mới chỉ là Thiên Nhân nhị bộ thôi! Thực lực mạnh như vậy ai có thể so sánh?
Tiếng nổ vang đùng đoàng dần dần biến mất.
Ánh mắt Tần Ninh dần bình tĩnh lại.
Bên kia thân ảnh Giang Vân Long lúc này cũng từ từ xuất hiện.
Thấy cảnh này, ánh mặt mọi người đều ngưng lại.
“Chịu đựng được sao?”
Tần Ninh cười một tiếng, nói: “Linh thức và khí huyết nổ tung, uy lực rất mạnh, nhưng ngươi có thể đến mấy lần?”
“Mà ta thì khác, linh khí và linh thức trộn lẫn vào nhau, nổ mấy lần cũng không sao, suy cho cùng ta không thiếu linh thức!”
Thần hồn Băng Hoàng đổi thành linh thức dễ như trở bàn tay.
Có thể nói bản thân Tần Ninh có biển linh thức đều mạnh hơn Vương Giả.
Cảnh giới Thiên Nhân cùng linh thức tương đối của hắn, đó chính là tự tìm cái chết.
Hao tổn cũng phải hao tổn chết đối thủ! Sắc mặt Giang Vân Long u ám đáng sợ.
Lúc này khí tức trong cơ thể Tần Ninh cuồn cuộn lần nữa.
“Lại lần nữa!”
Lời vừa dứt, Tần Ninh bước ra, khí tức ngưng tụ.
Trong nháy mắt, Giang Vân Long ngây ra.