Thanh niên lần nữa nói: “Con mới phải cẩn thận đấy, Tạ Y Tuyền mà biết con trêu hoa ghẹo nguyệt...”
Tần Ninh cười nói: “Y Tuyền tính tình ổn trọng, sẽ không...”
“Ha ha!”, Thanh niên giễu cợt nói: “Con bé thì không nhưng cha nó thì có đó!”
“Cha đỡ đầu...”
Tần Ninh lấy tay vỗ trán.
“Điều này cũng không có thể trách con được, ai bảo con có tấm gương là cha cơ chứ?”
“Ái chà, lại trách ta cơ à? Thế sao con không học ông nội con ấy?”, Thanh niên phất tay một cái nói: “Được, lần sau sẽ bàn tiếp, hiện tại cha đang gặp chút phiền toái”.
Nói xong, bóng dáng thanh niên lóe lên một cái rồi biến mất.
Tần Ninh nhìn bốn phía, lẩm bẩm nói: “Cha, đừng chết...”
Tần Ninh thở dài nhìn bốn phía, ánh mắt lóe lên.
Một kiếp cuối cùng, tới đi!
Nói rồi, ánh sáng bốn phía vào thời khắc này ngưng tụ.
Cha chính là một người như vậy, luôn thích cậy mạnh, thích gánh vác tất cả trên lưng.
Nhưng hắn là con trai ruột, sao có thể trừng mắt nhìn cha mình cô độc lang thang bên ngoài, có nhà nhưng không thể trở về, càng là thời thời khắc khắc gặp phải nguy cơ chứ.
Cùng lúc này, cách xa bên ngoài ngàn tỉ dặm.
Một mảnh thiên địa bao la.
Bên trong hư không, gió lạnh rít gào.
Một bóng hình chậm rãi bước đi, thân hình ở trong thiên địa mênh mông này giống như là muối bỏ biển.
“Lợi hại!”
Nhìn cảnh tượng bốn phía, thanh niên kia thở dài nói.
“Thiên địa này quả nhiên càng thêm rộng rãi đồ sộ so với những gì ta đã thấy. Tinh vực... tinh hải... thế giới rộng lớn như vậy sao có thể thiếu dấu chân của Mục Vân ta chứu?”
“Tiểu Ninh Tử, con cũng đừng khiến ta thất vọng. Chúa tể của thiên địa, người cai quản càn khôn, ông hoàng vũ trụ phải là con trai của Mục Vân ta thôi!”
Thanh âm nhàn nhạt vang lên theo gió rồi biến mất...
...
Giờ khắc này, đại bàng Chỉ Phong bay với tốc độ cực nhanh.
Đã qua ba ngày.
Cách Thanh Ninh Các còn lộ trình bảy ngày đi đường nữa.
Hôm đó, trong đại điện, Cốc Tân Nguyệt mở mắt.
Một khí tức cường thịnh ngưng tụ ở trong cơ thể của Cốc Tân Nguyệt.
Cảnh giới Âm Dương, linh cảnh Hóa Âm trung kỳ!
Cốc Tân Nguyệt thở dài.