"Mặc dù chúng ta không thể nào ưu tú như đệ tử Kiếm Các, nhưng giờ đây mọi người tụ họp tại một nơi, cùng nhau học hỏi, ắt sẽ có tiến bộ, thay vì nhắm mắt làm liều, chi bằng ta đi ngàn dặm đường, kết bạn với người trong khắp thiên hạ!"
"Thánh nữ khiêm tốn rồi!", một vị thiên tài của tông môn nào đó chắp tay nói: "Thiên phú của Thánh nữ không hề kém cạnh những thiên tài đứng đầu kia".
"Đúng vậy, hôm nay Thánh nữ mời bọn ta đến đây chính là vinh dự của bọn ta, hiển nhiên là mọi người sẽ cố gắng trau dồi kỹ năng với nhau".
Trong chốc lát, khắp nơi vang lên những câu nói ca tụng phụ hoạ.
Kiếm Tiểu Minh lẩm bẩm: "Gì vậy trời, tất cả bọn họ đến đây để nịnh hót à?"
"Nhưng cô gái này có dáng người đẹp thật đó, chỉ là không biết mặt có đẹp như dáng không, cưới làm vợ chắc không tệ đâu nhỉ?"
Tần Ninh nghe lời thì thầm của Kiếm Tiểu Minh, chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
"Các ngươi cứ ở lại chơi, ta đi ra ngoài dạo một vòng!"
Tần Ninh im lặng đứng dậy rời đi, Lý Nhất Phàm thấy thế, cũng theo chân hắn rời khỏi lương đình.
Lúc này, cả Thiên Đạo Lâu đều mở cửa đón khách, chỉ trừ những khu vực bí mật cấm người qua lại, còn lại đều cho phép khách mời tuỳ tiện dạo chơi.
Loại tụ hội này thật sự chẳng có chút hấp dẫn nào đối với Tần Ninh.
Thay vì ngồi đó chơi chơi cho buổi tiệc kết thúc, thì đi tìm lãnh đạo Thiên Đạo Lâu nói rõ ý định còn có ích hơn.
Tần Ninh đi lang thang, hắn chợt xuất hiện dưới một toà lương đình, rồi thong dong ngồi xuống.
"Tông chủ thấy ồn ào quá sao?", Lý Nhất Phàm thắc mắc hỏi.
"Không phải do quá ồn ào, mà là quá tẻ nhạt", Tần Ninh bình thản nói: "Ngồi bàn luận đạo tu hành là tất cả đều có tấm lòng cầu tiến bước đi trên đường tu hành, nếu không thì cũng chỉ là một buổi khoe khoang khoác lác thôi, nó không có ý nghĩa gì cả".
Nghe thế, Lý Nhất Phàm cười gượng gạo.
Tầm nhìn của Tần Ninh thật cao xa vời vợi.
Nhưng hắn đúng là có năng lực thấy được tầm cao như vậy.
Trên dưới Thanh Vân tông, từ đại trưởng lão, ông nội của hắn ta, xuống đến đệ tử tạp vụ, Tần Ninh đã chỉ dạy một lần, vừa nhìn qua chiêu thức tập luyện, đã chỉ ra được khuyết điểm, vấn đề trong đó ngay, Lý Nhất Phàm tin rằng, Thánh nữ Thiên Đạo kia không tài nào làm được điều đó.
Hai người an tĩnh ngồi một lát, đúng lúc ấy, bỗng có tiếng đàn tích tịch tình tang vang lên.
Tiếng đàn kia dường như ẩn chứa nỗi cô đơn, sự xót thương, nhưng càng nhiều hơn là trái tim phân vân, lưỡng lự không biết đi đâu về đâu.