Lý Huyền Đạo xuất kiếm với tốc độ cực nhanh, mỗi một kiếm khí đều bao gồm cả công lẫn thủ, khiến cho Thạch Côn cũng không thể chớp được cơ hội.
Advertisement
Thấy cảnh này, đám người nhà họ Thạch đã bắt đầu lo lắng.
Vốn dĩ bọn họ cũng không lo lắng Đại Chí Tôn hậu kỳ sẽ thua Đại Chí Tôn trung kỳ.
Thế nhưng Diệp Nam Hiên đã thắng! Diệp Nam Hiên thắng, vậy Lý Huyền Đạo cũng có khả năng.
Advertisement
Có điều nếu nghĩ lại, dưới tay Tần Ninh đã có một Diệp Nam Hiên rất khủng bố rồi, Lý Huyền Đạo mà còn mạnh thế nữa thì đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Trận giao chiến này đã khiến mọi người ở đây không ngừng suy nghĩ.
Năm gia tộc lớn là nhà họ Dương, nhà họ Lữ, nhà họ Khúc, nhà họ Ngô, nhà họ Long cùng với các thế lực khắp nơi, đều tập trung chú ý.
Ầm... Một tiếng nổ lớn vang lên trên mặt đất.
Côn sắt trong tay Thạch Côn tản ra khí tức nóng rực như lửa.
Kiếm trong tay Lý Huyền Đạo thì lóe ra kiếm khí nhàn nhạt.
“Sao thế?”
Nhìn Thạch Côn, Lý Huyền Đạo cười nhạo nói: “Không chịu nổi à?”
“Hừ!”
Thạch Côn khẽ nói: “Tiểu bối ngông cuồng”.
“Ngông cuồng cũng có tư cách để cuồng vọng, nếu ngươi có thể đánh bại ta, ta mới là ngông cuồng, nhưng nếu ngươi không thể đánh bại ta, vậy ta chính là tự tin”.
“Chịu chết đi!”
Thạch Côn thét lên một tiếng.
Côn thép trong tay lập tức mở rộng thành hư ảnh dài trăm trượng, thuận theo sức mạnh của pháp thân, chỉ trong khoảnh khắc đã hợp hai làm một, đập thẳng về phía Lý Huyền Đạo.
“Vĩnh Hằng Chi Kiếm, gia tăng thân thể ta!”
Kiếm trong tay Lý Huyền Đạo cũng dung hợp thành một với pháp thân.
Mọi người chỉ thấy pháp thân Ngưng Thể của Lý Huyền Đạo hội tụ, cũng là một thanh kiếm, một thanh kiếm lơ lửng ở sau lưng hắn ta giống như là thiên thần phán xét.
Kiếm, chém xuống.
Khí, bộc phát.
Côn thép và Vĩnh Hằng Chi Kiếm lúc này va chạm với nhau.
Ầm ầm... Khí Chí Tôn lan rộng, đại trận bốn phía lung lay, cứ như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
“Phá!”
Một tiếng quát khẽ đột nhiên vang lên.
Trường kiếm đã chặn được côn thép.