Bạo phát toàn bộ lực lượng.
Thảo nào Tần Ninh có thể bình tĩnh đối mặt với đối thủ.
Nhưng nói thì đơn giản, làm lại rất khó khăn.
Khống chế tuyệt đối đó!
Mỗi một cảnh giới đều như thế, vậy phải tốn bao nhiêu thời gian?
Ở đời, muốn đạt đến bước này quả thật rất gian nan.
Vậy mà, lời nói của Tần Ninh đã đánh thức không ít người.
Đúng thế.
Khả năng khống chế năng lượng có liên quan chặt chẽ đến sát thương gây ra.
Tần Ninh nhìn Thạch Cảm Đương, rồi chậm rãi nói: "Ngươi hiểu chưa?"
Thạch Cảm Đương chỉ biết gãi đầu ngơ ngác, nói: "Con không hiểu lắm".
Hắn ta vừa nói xong, tất cả mọi người đều hạn hán lời.
Vẻ mặt Tần Ninh cũng hơi lúng túng.
"Ha ha ha..."
Đúng lúc này, bỗng nhiên vang lên một tiếng cười ngặt nghẽo.
Chín cái đầu của Cửu Anh cười phá lên.
Âm thanh bây giờ giống như một đám cười đang cười ha ha, nghe rất quái dị.
Lúc này, nét mặt của Thạch Cảm Đương cứng đờ.
Tần Ninh liếc nhìn Cửu Anh.
"Câm miệng!"
"Vâng!"
Chín cái đầu của Cửu Anh co rụt cổ lại.
Tần Ninh bất đắc dĩ nhìn Thạch Cảm Đương.
Đầu óc tên này luôn chậm hơn người ta nửa nhịp.
"Thế này đi, để ta dẫn ngươi đến nơi này xem thử".
Thạch Cảm Đương gật đầu.
Lúc này, mọi người nối gót theo Tần Ninh đi sâu vào trong núi Thanh Nguyệt.
Núi Thanh Nguyệt vốn rất rộng lớn.
Chẳng qua là bởi bảy thế lực lớn bỗng nhiên ra tay, làm xáo trộn địa thế nơi đây.
Hiện tại, bảy thế lực lớn bị buộc rời khỏi đây, nên trong núi Thanh Nguyệt khổng lồ này chỉ còn mỗi đám người Tần Ninh tung hoành.
Một số võ giả tán tu khác nhìn thấy đám người như vậy bèn vội vã né tránh.
Chưa hết một buổi, mọi người đã đến cái hồ nước phía trước.
Lần này, khác với hồ nước tạo thành từ những giọt linh dịch do cây thánh Thiên Hòe ngưng tụ.
Hồ nước này nằm trong chỗ lõm xuống của sơn cốc.
Hồ nước trong suốt, nhìn qua trống rất phẳng lặng.
Tần Ninh đi đến bên hồ, rồi đưa mắt nhìn lại.