Tầm Ninh chậm rãi đưa mắt nhìn về phía hai người, từ tốn nói: “Vốn nhớ đến mấy năm nay Tiểu Phi và Viên Viên ở bên trong Thánh Vương Phủ và Đại Nhật Thần Giáo các ông mà khoan dung với các ông một chút, nhưng bây giờ xem ra không cần thiết rồi”.
“Hừ, cũng chỉ là một thiên tài thôi, Thánh Vương Phủ của ta thiếu nhân tài sao?”, Thánh Vương lạnh nhạt quát lớn.
Còn Dương Đỉnh Thiên lúc này mặt mày có hơi biến sắc, nhìn về phía Tần Ninh, vừa định lên tiếng, đột nhiên một tiếng vù vù vang lên.
Bên cạnh Dương Đỉnh Thiên xuất hiện một thân ảnh già nua, từng bước đi ra.
“Thằng nhãi con, ngươi biết Lăng Tiểu Phi? Ta hỏi ngươi, có phải Tiểu Phi bị ngươi bắt đi đúng không?”
Thân ảnh già nua vừa xuất hiện nhìn chằm chằm Tần Ninh, dường như muốn nhìn thấu tất cả về Tần Ninh.
“Hử?”
Tần Ninh lúc này hơi nhíu mày.
“Tiểu Phi bị bắt?”
Hai người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi nghe thấy lời này, cơ thể mềm mại khẽ run lên.
“Xong rồi…”
Vân Sương Nhi không kiềm chế được mà run rẩy.
“Sao vậy? Tiểu Phi là ai?”, Kiếm Tiểu Minh lúc này cũng không nhịn được mà hỏi dò.
Sau khi cậu ta đi theo Tần Ninh cũng chưa biết rõ về ba người Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi và Lăng Tiểu Phi.
Lúc này, sắc mặt của Thẩm Văn Hiên cũng rất khó coi, nói: “Là một cô bé mà sư tôn gặp được, thiên phú khủng khiếp phi thường, có lẽ tất cả chúng ta ở đây cộng lại cũng không bằng cô bé ấy!”
“Hả?”
Nghe thấy lời này, Kiếm Tiểu Minh cảm thấy kinh sợ.
Tất cả mọi người cộng lại cũng không bằng một bé gái sao?
Không nói đến chuyện cậu ta nhận được truyền thừa kiếm thuật của lão tổ, mà Thẩm Văn Hiên tinh thông thuật luyện đan, Thiên Linh Lung thông minh sáng suốt, hai người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi lại càng không phải bàn.
Cộng tất cả lại cũng không bằng một mình Lăng Tiểu Phi sao?
“Đúng vậy!”
Diệp Viên Viên lúc này cũng lên tiếng nói: “Cô bé cùng lắm chỉ mới mười một mười hai tuổi thôi nhưng lúc trước khi ta vẫn còn ở trong Thánh Vương Phủ, lúc đạt đến cảnh giới Thiên Nguyên thì Lăng Tiểu Phi đã là cảnh giới Thông Thiên rồi”.
“Sau đó tin tức liên quan đến Lăng Tiểu Phi ngày một ít, không ngờ lại bị người khác bắt đi!”
Mười một, mười hai tuổi? Cảnh giới Thông Thiên sao?
Kiếm Tiểu Minh lúc này ực một tiếng, nuốt một ngụm nước bọt.
Mẹ nó chứ, vẫn còn là người sao?
Đâu chỉ riêng Kiếm Tiểu Minh, mà vẻ mặt của mấy người Thẩm Văn Hiên, Lý Nhất Phàm và Thiên Linh Lung lúc này cũng rất kì lạ, trong lòng đã dậy sóng cuồn cuộn.
Nếu để mà so sánh thì bọn họ... con mẹ nó tứ kiệt Thanh Vân gì cơ chứ!
Giờ phút này, bầu không khí có hơi ngột ngạt.
Loại cảm giác này đặt ở trong lòng mấy người, như thể tất cả mọi người đang cùng nhau tu hành, hai người bọn họ ba tuổi mới học được cách chạy thì người ta đã bắt đầu từ trong bụng mẹ đã chạy được rồi, sinh ra đã có thể ngâm thơ đọc từ, cảm giác chấn động này trong lúc nhất thời khiến mấy người bọn họ không thể tiếp nhận được.