Dương Thanh Vân nhìn thấy dáng vẻ này của Tần Ninh, chỉ cảm thấy trong lòng khó có thể bình an.
Trên mặt Thạch Cảm Đương cũng không hề có vẻ trêu đùa.
"Ai nấy đều làm vẻ mặt đó làm gì?"
Tần Ninh bất đắc dĩ nói: "Ta lại không chết, xem các ngươi đều khổ sở kìa".
Dương Thanh Vân quỳ xuống đất dập đầu: "Là đồ nhi vô dụng, để sư tôn gặp phải tai nạn này!"
Thạch Cảm Đương cũng đỏ mặt lên.
"Được rồi được rồi, đứng lên đi".
Tần Ninh nhìn về phía hai người, cười nói: "Nhìn thấy bốn người các ngươi, tâm trạng ta đã tốt hơn chút, thân thể có vấn đề, ta có thể điều trị được, đừng quên ta là ông lão đã đi qua trăm ngàn vạn năm".
Hai người Lý Huyền Đạo và Ôn Hiến Chi cũng xuất hiện.
Nhìn bốn người, Tần Ninh lộ ra nụ cười hài lòng.
"Còn thiếu mỗi Nam Hiên nữa thôi!"
Tần Ninh lẩm bẩm nói.
"Sư tôn đừng buồn nữa, Huyền Đạo đã phái người đến thánh vực Thanh Tiêu để nghe ngóng tin tức rồi, tin chắc không lâu sau sẽ có tin tức".
Lý Huyền Đạo chắp tay nói: "Chúng con nhất định sẽ tìm được tam sư huynh trở về".
"Ngươi làm việc thì ta yên tâm rồi".
Tần Ninh cười: "Tiếp theo tất cả mọi chuyện trong thánh vực Đại Võ đều phải bắt đầu lại từ đầu, ta chuẩn bị giao cho Tiên Hàm làm, mấy người các hãy dạy bảo hắn ta cho tốt".
"Hơn nữa ta đang định tổ chức một buổi hôn lễ cho Tiên Hàm, hôn lễ với Giang Ngạo Tuyết!"
Hắn vừa dứt lời, mấy người Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Lý Huyền Đạo, Thạch Cảm Đương đều gật đầu, trên mặt nở nụ cười.
Tiên Hàm như đệ đệ ruột thịt của Tần Ninh, đương nhiên là rất được coi trọng.
Đêm đó, Tần Ninh và mấy người Ôn Hiến Chi, Lý Huyền Đạo, Dương Thanh Vân ngồi quanh đống lửa.
Lý Huyền Đạo và Ôn Hiến Chi đang nhóm lửa nướng thịt.
Những tiếng lách tách vang lên, từng đợt mùi thơm truyền ra.
Mấy người ngồi quanh đống lửa, bên cạnh đặt một một vò rượu ngon, còn có rất nhiều miếng thịt tươi mới.
Tiên Hàm cũng dẫn theo Giang Ngạo Tuyết đến ngồi giữa mấy người.