Thần long từ trên trời hạ xuống tiếng gầm thét ầm ầm.
Phượng hoàng bay cùng với tiếng chập cheng! Long phượng trình tường! Trong nháy mắt, Tần Ninh ở trên không, trời đất chấn động, vạn vật run rẩy.
Hư Vô Sinh thấy cảnh này ánh mắt sợ hãi.
Đây là cái gì?
Dáng vẻ long phượng?
Từ đâu tới?
Lúc này, Cực Sinh Bi sắc mặt hoảng loạn.
“Tên nhãi này sao làm được?”
Cực Sinh Bi nhất thời cũng không nhìn thấu được cử động của Tần Ninh.
Tần Ninh lúc này tâm thần hội tụ.
Phượng hồn khôi phục.
Long hồn tỉnh lại.
Hắn đã từng là Nguyên Hoàng Thần Đế, tồn tại thứ nhất dưới Vô Thượng Thần Đế.
Song hồn long phượng xuất hiện vào ngày hắn ra đời.
Chỉ có điều, lúc lịch kiếp đời thứ nhất hắn cũng không thức tỉnh.
Nhưng kiếp này giữa lúc phượng hồn tiên phong tỉnh lại đã bị Cốc Tân Nguyệt chiếm đoạt, uể oải không thịnh vượng.
Nhưng Thanh Ninh các đánh một trận, long hồn của hắn cũng tỉnh.
Song hồn long phượng ngày đó cũng không thi triển.
Chém chết Lý Nhất Phong, hắn nắm giữ mạch sống của Lý Nhất Phong, không cần thi triển.
Mà đối mặt với Hư Vô Sinh, hắn cũng không dự định thi triển.
Thủ đoạn này để lại cho người của Thiên Đế các.
Nhưng đối mặt với sự xuất hiện của Lăng Tiểu Phi, tình cảm chục năm chưa gặp cuồn cuộn trên đâu.
Lúc này Tần Ninh không đi suy tính Thiên Đế các nữa.
Hư Vô Sinh trước mắt phải chết! Tần Ninh hiện giờ không có bất kỳ kế hoạch gì.
“Muội ấy cũng là người ngươi có thể nhốt sao?”
Xoay chuyển ánh mắt nhìn về phía Hư Vô Sinh, Tần Ninh giọng lạnh lùng.
Hư Vô Sinh lúc này ánh mắt lạnh lùng.
“Ngươi không ngăn cản được ta!”
Lời Hư Vô Sinh vừa dứt, chân bước ra, trong nháy mắt đi về phía Lăng Tiểu Phi.
Tần Ninh lúc này tốc độ nhanh hơn.
Một tay phất ra, hai tay quơ múa, sau lưng một long ảnh và phượng ảnh giao nhau xuất hiện.
Tiếng gào thét, tiếng chập cheng vang lên bên tai không dứt.
“Lừa bịp người mà thôi!”
Hư Vô Sinh sắc mặt lạnh lùng.
Long phượng chính là thần thú tồn tại trong truyền thuyết, hắn ta nhìn thấy Cửu U Chu Tước, tin tưởng thế gian tồn tại thần long thần phượng.
Nhưng Tần Ninh thức tỉnh song hồn long phượng?
Đùa gì thế! Người chính là người.
Thú chính là thú.
Nếu Tần Ninh có song hồn long phượng, vậy vẫn là người sao?
Tần Ninh lúc này mắt khẽ nhúc nhích, ánh mắt sát khí ngưng tụ.
“Thả người!”
Lời vừa dứt, âm thanh chấn động.
“Ngươi nằm mơ!”
Hư Vô Sinh gầm thét một tiếng.
“Khóa Hư Không!”
Soạt soạt soạt… Trong nháy mắt, giữa trời đất, từng đường xích sắt bộc phát ra từ trong cơ thể Hư Vô Sinh.
Toàn bộ trời đất giống như thành một tấm lưới.
Một tấm lưới lớn do xích sắt kết thành.
Ùn ùn kéo đến, khí thế kinh người.
Lúc này, Cực Sinh Bi thở dài: “Thật sự là hắn!”
Khóa Hư Không vừa ra, Hư Vô Sinh muốn chống chế cũng không chống chế được! Toàn bộ đại lục Vạn Thiên thể hư vô đạt đến trình độ Hư Vô Sinh này có thể nói không có người thứ hai.
Khóa Hư Không! Thật sự là sát chiêu của thể hư vô.
Tiên Vũ Sinh bị giết, Tiên Hàm bị phế hai cánh tay.
Quả thật là Hư Vô Sinh gây nên.
Lúc này Hư Vô Sinh cũng lười ẩn núp.
Ngự Hư tông một đống hoang tàn, hư không thảm hại nghiêm trọng.
Tông chủ này của ông ta còn làm cái gì?
Sáng rõ thân phận, tiến vào trong Thiên Đế các mới đúng.
Nhưng hôm nay, Lăng Tiểu Phi này ông ta phải chiếm đoạt! Lúc này Hư Vô Sinh vung hai tay lên.
Xích sắt nhốt Lăng Tiểu Phi kia bây giờ nối tiếp với Khóa Hư Không.
“A...”, trong nháy mắt, Lăng Tiểu Phi kêu thảm một tiếng, thân thể ngã nhào trên đất, hóa thành hình dáng bản thể Cửu U Chu Tước, toàn thân cánh màu đỏ nhạt, tản ra khí tức uể oải.
Lúc này gần như sức mạnh toàn thân trên dưới Lăng Tiểu Phi chịu sự chèn ép cực lớn.
Ánh mắt Tần Ninh lạnh lẽo, hắn phi thân tới.
Hai người Hư Không Minh và Hư Thiên Diệp trong nháy mắt giết về phía Tần Ninh, ngăn cảnh thân ảnh hắn.
“Cút!”
Lời nói lãnh đạm vang lên.
Tần Ninh một tay phất ra, một trảo trực tiếp túm ra.
Hai long trảo từ trên trời hạ xuống.
Bịch bịch... Hai tiếng nổ tung lúc này trong nháy mắt truyền ra.
Thân thể Hư Không Minh và Hư Thiên Diệp trong nháy mắt hóa thành sương tuyết nổ bể ra.
Trong nháy mắt đám người bốn phía trợn tròn mắt.
Cho dù là Tiên Hàm lúc này ánh mắt cũng ngây ngốc.
Song hồn long phượng?
Mạnh mẽ như vậy?
Tuy nói thân là huynh đệ kiếp trước của Tần Ninh, nhưng lúc này Tiên Hàm cũng thật sự bị kinh động.
Hai vị Vương Giả tam phẩm, một móng vuốt bóp vỡ! Đây là sức mạnh gì?
Không thuộc về đại lục Vạn Thiên?
Hư Vô Sinh giờ phút này ánh mắt cũng khẽ thay đổi.
Nhưng càng như vậy, ông ta càng cần máu thần thú của Lăng Tiểu Phi.
Những năm gần đây, ông ta giống như một vị nông phu, cả ngày tưới rót và đào tạo Lăng Tiểu Phi, chính là để sau khi Lăng Tiểu Phi vào Vương Giả, chiếm đoạt máu tươi, giúp bản thân một bước lên trời, thành tựu Thiên Vương.
Hôm nay bị Tần Ninh bức bách, không thể không chiếm đoạt bây giờ.
Nhưng hiện giờ Tần Ninh không chỉ bức bách ông ta thi triển ra trái quả bản thân khổ cực bồi dưỡng, lại còn muốn cướp trái quả này! Cái này ông ta tuyệt đối không đồng ý! Lúc này Hư Vô Sinh một bước bước ra, toàn thân trên dưới khí tức hội tụ.
“Hư Vô Tạo Hóa quyết!”
Lời vừa dứt, xiếng xích hư không kia lúc này giải phóng ánh sáng vạn thiên, ánh sáng màu đen bao phủ trời đất, khiến cho đêm đen lại càng tối.
“Kết thúc!”
Tần Ninh lúc này chân bước ra, hai bên trái phải, long phượng đi theo.
Ngón tay chỉ một cái.
Hai thân long phượng kia lúc này hóa thành giống như hai mũi tên nhọn, trong nháy mắt chém về phía Hư Vô Sinh.
Ầm… Tiếng nổ tung vang lên.
Khóa Hư Không lúc này đứt lìa.
Hư Vô Sinh sắc mặt trắng nhợt, phun ra một ngụm máu tươi.
Hiện giờ sắc mặt Hư Vô Sinh khó coi.
Tần Ninh... không phải là người! Vương Giả nhị phẩm rất nhiều thủ đoạn, chính là có thể chống đỡ công kích của ông ta.
Mà bây giờ lại ngưng tụ song hồn long phượng, lực bộc phát kia lại càng kinh khủng.
Người này uy năng quá mạnh mẽ.
Hư Vô Sinh lau máu tươi trên mép.
“Chết cho ta!”
Khóa Hư Không ùn ùn kéo đến, giống như từng con cự mạng trực tiếp giết về hướng Tần Ninh.
Tiếng xé gió đầy trời, giống như gió táp cuốn lên bụi trời đất.
Ầm… Nhất thời hai thân ảnh cao sừng sững giữa không trung, tiếng nổ bên tai không dứt.
Nhưng lúc này, khí tức trong cơ thể Lăng Tiểu Phi ngày càng yếu kém.
Giống như bị xích lạnh kia áp chế, bây giờ cơ thể ảm đạm kia không ánh sáng không nói, ngay cả ánh mắt cũng bắt đầu tan ra.
Ánh mắt Tần Ninh mang theo mấy phần lạnh như băng.
“Hồn rồng!”
“Hồn phượng!”
“Tụ!”
Một lời quát xuống.
Hồn phách long phượng trong nháy mắt ngưng tụ, tụ vào trong cơ thể Tần Ninh.
Yên tĩnh ngắn ngủi.
Vù… Trong phút chốc, giữa trời đất ánh sáng nổi lên bốn phía.
Lúc này biển linh thức của Tần Ninh từ hai vạn mét phút chốc lan truyền đến chín vạn mét cực hạn.
“Mẹ kiếp!”
Cực Sinh Bi thấy cảnh này liền không nhịn được mắng một câu.
Là thật sự không nhịn được! Biển linh thức của Tần Ninh giống như nguồn suối dưới đáy đầm nước.
Vốn nước chảy ra phạm vi đường kính hai mét.
Vừa bùng nổ sắp đến mười mét.
Linh thức còn có thể tăng trưởng như vậy?
Bây giờ khí tức Tần Ninh tương đối với Hư Vô Sinh.
“Nện nổ ngươi!”
Trong phút chốc, lời Tần Ninh vừa dứt, giữa lúc hắn bước ra, toàn thân trên dưới sát khí ngưng tụ.
Một quyền trực tiếp giết về phía Hư Vô Sinh.
Hư Vô Sinh mặt không đổi sắc, xiềng xích giống như cánh tay, trong khoảnh khắc cuốn đến trước mặt Tần Ninh, âm thanh vù vù vang lên
Từng đường xích sắc trói buộc cánh tay Tần Ninh, ngăn cản bước chân hắn tiến tới.