Vùng cát vàng kia có nhiệt độ cực nóng, có điều như vậy cũng không là gì với Tần Ninh.
Lúc này, ở phía trước xuất hiện những hình ảnh cung điện đang chập chờn.
“Ảo ảnh?”
Tần Ninh mỉm cười.
Tiếp tục tiến về phía trước, Tiểu Thanh phi nhanh như đạp trên đất bằng, Tần Ninh thì nằm nghiêng trên lưng Tiểu Thanh, gối đầu lên hai cánh tay, nheo mắt lại.
Nhưng Tiểu Thanh đột nhiên dừng lại.
Trước mặt Thanh Ngưu có một thân ảnh đang đứng vững.
Đó là một cô gái đương tuổi dậy thì, tóc búi thả xuống, ngang đầu cắm một cây trâm bạc.
Tay nàng cầm một thanh quạt giấy, mặc sa y bó sát màu ráng chiều, chân đi giày thêu vân mây.
Trán cô gái mang vẻ sắc bén, nhưng vẫn không che được dung mạo xinh đẹp.
Khác hẳn với vẻ lạnh lùng của Diệp Viên Viên và xinh đẹp của Vân Sương Nhi.
Cô gái trước mắt như một bông hoa sen, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùi, đứng trên sa mạc lại như đứng ở ốc đảo.
Một đôi mắt trong suốt thấy đáy, môi đỏ răng trắng, mắt sáng rõ ràng.
Làn da trắng nõn như có thể búng ra nước, khiến người ta khó thở.
Thân thể yểu điệu, dung mạo tuyệt sắc.
Lúc này, đến cả Tiểu Thanh cũng ngơ ngác. Đôi mắt bò của nó suýt chút nữa thì lăn cả ra ngoài.
“Sao lại dừng?”
Tần Ninh mắng: “Muốn ta phơi nắng chết à?”
Tiểu Thanh chẳng thèm đáp lại.
Tần Ninh ngồi dậy, nhìn thấy cô gái trước mắt thì ngẩn ra.
“Kiên trì thật đấy!”
Lúc nhìn thấy cô gái ấy, Tần Ninh nhếch miệng nói: “Đi từ đại lục Bắc Thương đến Cửu U đại lục, giờ xuất hiện rồi đấy...”
Cô gái nghe vậy thì khẽ nhíu đôi mi thanh tú.
“Làm sao? Đi theo ta làm gì?”
“Ở đại lục Bắc Thương không thích à?”
Cô gái càng ngạc nhiên hơn.
“Ngươi biết ta đi theo ngươi sao?”
Cô gái thanh xuân nhẹ nhàng phẩy quạt, thản nhiên nói: “Vậy sao còn để ta đi theo?”
“Phí lời, chứ ta còn làm gì được nữa?”
Tần Ninh cạn lời nói: “Chẳng lẽ hô lên rằng, Kiêu đại nhân, đừng đi theo ta nữa, ta cũng không quen cô...”