“Ầy... Hội giao lưu lần này lớn vô cùng, thánh nữ Thiên Đạo của Thiên Đạo lâu chúng ta sắc đẹp tuyệt trần, thiên phú mạnh mẽ, giờ đã là cảnh giới Thiên Võ, thanh niên tuấn kiệt của bảy tông môn lớn, bao gồm một vài đệ tử ưu tú của tông môn hạng ba đều ầm ầm muốn tới”.
“Ta muốn dựa vào chút làm quen ở cổng thành, gặp mấy thiên chi kiêu tử của bảy tông môn lớn để kiếm chút khen thưởng, ai ngờ lại gặp phải Thanh Vân tông các ngươi, ta vui sao được?”
Nghe vậy, Kiếm Tiểu Minh liền tỏ vẻ không vui.
Đây là cái loại khinh thường người khác, khinh thường Thanh Vân tông đây mà.
“Này, đây là một trăm linh thạch, cầm lấy mà dùng, Thanh Vân Tông chúng ta giờ không thiếu linh thạch đâu”, Kiếm Tiểu Minh hào phóng nói.
“Thôi thôi!”
Triệu Tiểu Nhạc đẩy tay, đồng cảm nói: “Thanh Vân tông các ngươi cũng không dễ dàng gì, sắp giải tán đến nơi rồi, ta đòi của các ngươi thì lòng cũng thấy ái ngại, lát nữa đưa các ngươi đến tửu lầu, ta nhanh chóng quay về, tranh thủ va chạm với tông môn tốt!”
Nghe vậy, Kiếm Tiểu Minh thật sự muốn phun máu.
Con mẹ nó chữ, Thanh Vân tông bị thương hại đến mức tặng linh thạch mà người ta cũng không nhận.
Quá xấu hổ!
“Tửu lầu Thiên Nhai!”
Triệu Tiểu Nhạc một đường bi thương, đến nơi, nhìn mọi người và nói: “Đây là tửu lầu chúng ta sắp xếp lần này, các vị báo tên tông môn là vào được, ta đi trước đây!”
“Tiểu huynh đệ!”
Tần Ninh nhìn Triệu Tiểu Nhạc, cười nói: “Cứ cầm lấy linh thạch đi, ngươi cũng vất vả, hơn nữa, Thanh Vân tông cũng chưa suy tàn đến độ như ngươi nghĩ đâu, sau này ngươi sẽ biết!”
Nghe Tần Ninh nói vậy, Triệu Tiểu Nhạc sửng sốt, rồi gật đầu nói: “Ta đưa các ngươi vào trong đi, đám bên trong đó cũng toàn bọn khinh người”.
“Làm phiền rồi!”
Tần Ninh không khỏi mỉm cười.
Triệu Tiểu Nhạc này tuy tham tiền nhưng lòng dạ không ác.
Đi vào trong tửu lầu, Thiên Đạo lâu lần này đã sắp xếp thỏa đáng mọi chuyện, toàn bộ tửu lầu Thiên Nhai chia làm ba hạng phòng, mà Thanh Vân tông đương nhiên bị xếp đến phòng hạng thấp nhất.
“Một tông môn lớn như Thiên Đạo lâu mà không thể thuê nổi một tửu lầu nào khá hơn hà?”, Kiếm Tiểu Minh tức giận bất bình.
Lý Nhất Phàm nhìn ra đầu mối, cười khổ nói: “Sợ là trong Thiên Đạo lâu cũng có người coi thường chúng ta đi!”
“Vớ va vớ vẩn, rồi sẽ có một ngày kiếm thần số một Cửu U ta sẽ cho bọn chúng biết gì mới là trâu bò, rồi chúng cũng sẽ chẳng có cơ hội bám đít chúng ta đâu”.