“Nếu như nói dối, Ô Long Phong ta sẽ không được chết tử tế”.
Có người tin tưởng Ô Long Phong, nhưng cũng có người không tin.
Chỉ là thi thể ba vị trưởng lão còn ở chỗ này, cho dù không thi thì cũng không có ai dám phản bác.
“Dẫn ta tới cấm địa!”
Lúc này, Tần Ninh thẳng thắn nói.
Chuyện của dòng tộc chịu khổ rốt cuộc là như thế nào hắn không xen vào, mà hắn cũng lười quản.
Ô Long Phong tốt xấu gì cũng là một vị cường giả cảnh giới Địa Thánh nhất phách, nên chuyện kế tiếp vẫn có thể xử lý được.
Mà việc của hắn chính là đi tìm Thạch Cảm Đương.
Ô Long Phong ngoắc ngoắc một gã thanh niên tới gần.
“Ô Hiên, có phải là gần đây có người bị bắt vào cấm địa không?”
Nghe được những lời này, người thanh niên kia lập tức gật đầu.
“Người nào?”
Ô Hiên vội vàng nói: “Ta cũng không biết, trong cấm địa chỉ có ba vị trưởng lão và Ô Ngạn đại nhân mới có thể đi vào, chúng ta không đủ tư cách để vào đó…”, sắc mặt Ô Long Phong lập tức trầm xuống.
“Dẫn ta đi!”
Lúc này, Tần Ninh tiến lên nói.
“Thanh Vân, Hương Nhi cô nương, Huyền Chấn, Tiên Vô Tận, bốn người các ngươi canh giữ ở bên ngoài”.
Tần Ninh kéo Ô Ngạn qua một bên, chậm rãi nói: “Ta với Ô Long Phong, mang theo người này nữa, ba người chúng ta đi vào là được”.
Bốn người gật đầu.
Giờ phút này, Tần Ninh đi theo Ô Long Phong, đi thẳng về phía sâu trong chỗ ở của dòng tộc chịu khổ.
Ven đường đi, trong nhóm những người chịu khổ, không ít người nhìn về phía Tần Ninh, vẻ mặt sợ hãi.
Tần Ninh có thể giết chết ba vị trưởng lão cảnh giới Địa Thánh, làm cho bọn họ vô cùng chấn động.
Một đường xâm nhập vào sâu bên trong nơi sinh sống của người chịu khổ, đến một vực sâu.
“Cấm địa ở ngay bên dưới”.
Ô Long Phong thở ra nói: “Tần công tử, phía dưới rất nguy hiểm…”
“Ta biết”.
Tần Ninh nhìn vực sâu, chậm rãi nói: “Nguy hiểm thì ta cũng phải đi”.
Ô Long Phong lại nói: “Vị đồ đệ kia của ngươi, chỉ sợ…khó mà chống đỡ được thời gian lâu như vậy…”
“Điều này cũng không nhất định”.
Tần Ninh chậm rãi nói: “Nếu như không chống đỡ được, ta sẽ giết vị Thánh Vương kia”.
Ô Long Phong ngẩn người, không nhiều lời nữa.
Sau đó, ba bóng người lập tức nhảy xuống.
Mà giờ phút này, Hiên Viên Hương Nhi nhìn về phía Dương Thanh Vân, không nhịn được nói: “Sư tôn của ngươi có rất nhiều đồ đệ phải không ?”
“Thật ra cũng không phải”.
Dương Thanh Vân giải thích nói: “Ta là một, còn có hai người nữa là Thạch Cảm Đương và Lý Nhàn Ngư, lần này, người rơi xuống đây là Thạch Cảm Đương”.
“Thực tế, lúc trước sư tôn còn có một người đồ đệ nữa là Thẩm Văn Hiên, nhưng mà sư tôn chỉ dạy dỗ một khoảng thời gian, không dẫn theo bên người”.
Thẩm Văn Hiên! Tần Ninh nhận hắn ta làm đồ đệ, nhưng thực tế cũng chỉ là một loại xưng hô, chỉ thuần tuý là dạy dỗ một khoảng thời gian.
Cuộc đời này của Tần Ninh chỉ có ba người đồ đệ.
Dương Thanh Vân! Thạch Cảm Đương! Lý Nhàn Ngư!
“Nhìn không ra, sư tôn của ngươi còn là người thích chỉ dạy người khác”.
Hiên Viên Hương Nhi thản nhiên nói.
“Vậy thì cô hiểu lầm rồi”.
Tiên Vô Tận nghiêm túc nói: “Người này cũng không phải là người thích chỉ dạy người khác, thời gian lâu như vậy rồi mà chỉ có ba người đồ đệ, rất ít…”
Tần Ninh nhận đồ đệ có yêu cầu cực cao.