Hầu hết đan dược trong đan các của Thú Hoàng cốc đã bị nó vét sạch.
Nó định lấy cớ rằng biển lửa đã nhấn chìm mọi thứ rồi.
Ngờ đâu Tần Ninh không cho nó chút cơ hội viện lý do nào.
Có chủ tử thế này sợ hãi thật sự!
Chuyện gì cũng không qua mặt được.
"Lần sau nhớ chú ý. Ta mà không đột phá, dẫn đến Sinh Tử Ám Ấn làm ngươi cũng thăng cấp đến cảnh giới Quy Nhất tam cảnh thì ngươi đã bay một cái đầu rồi, đó tối thiểu đấy", Tần Ninh cảnh cáo.
Cửu Anh rùng mình.
Hớ?
Không phải do ăn đan dược nên cảnh giới mới tăng à?
Hóa ra là do Sinh Tử Ám Ấn?
Một người một thú quay trở về thành Thiên Tàn.
Lúc này, cuộc giao chiến bên ngoài thành đã kết thúc.
Tất cả trở về với sự tĩnh lặng thường ngày.
Cơ thể to như núi của Cửu Anh hiện ra.
Lôi Vô Song, Tần Sơn, Ôn Như Ngọc và Cốc Tân Nguyệt vừa thấy nó là chạy ra ngay.
"Đệ không sao chứ?"
Tần Sơn lo lắng hỏi Tần Ninh.
Hắn đi gần cả một ngày rồi.
"Đệ còn khỏe chán".
Tần Ninh cười đáp: "Có điều đệ không tìm được dược liệu cần thiết. Tay của đại ca phải đợi một thời gian nữa rồi".
"Đệ không sao là được rồi, về đã rồi nói sau".
"Vâng!"
Cốc Tân Nguyệt cũng đi đến bên cạnh, đưa bàn tay ngọc ngà ra đỡ nhẹ hắn.
"Chàng thăng cấp rồi sao? Cảnh giới tứ nguyên?"
"Đúng vậy!"
Tần Ninh vui vẻ trả lời: "Bị ép nên đột phá luôn".
Câu nói này làm cho ba người Lôi Vô Song, Ôn Như Ngọc và Tần Sơn đang đi ở đằng trước lảo đảo, suýt thì ngã nhào xuống.
Tứ nguyên?
Cảnh giới Vạn Nguyên thánh nguyên đấy ư?
Đang đùa hay gì.
Mới đi có một ngày mà từ linh cảnh Tụ Dương đỉnh phong biến thành cảnh giới Vạn Nguyên thánh nguyên rồi?
Tốc độ này...
Còn hơn cả nhanh nữa.
Phải gọi là bay mới đúng.
"Chàng bình an là ta vui rồi".
Cốc Tân Nguyệt cười êm ái. Nụ cười của nàng như khiến cả trăm hoa đua nở.