Phạm Già nhất thời nghẹn lời.
Thật kiêu ngạo!
Một khi đã như vậy, vậy để ông ta nhìn xem, rốt cuộc là như thế nào.
Advertisement
Phạm Già đem Bách Thánh Hối Thể Đan mà mình luyện chế và Bách Thánh Hối Thể Đan mà Trần Nhất Mặc luyện chế đặt cùng một chỗ rồi so sánh.
Dần dần, vẻ tự đắc trên khuôn mặt Phạm Già biến mất.
Advertisement
Mà lúc này, Trần Nhất Mặc căn bản là không thèm để ý đến Phạm Già, tiếp tục luyện chế đan dược.
Phạm Già nếm thử, so sánh, rồi dần dần trở nên trầm mặc, tiếp đó là chấn động, rồi lại im lặng, trăm mối suy tư không thể lý giải được, cho đến cuối cùng…
“Ai…”
Phạm Già thở dài, nói thẳng: “Ta thua!”
Đúng vậy.
Thua.
Hoàn toàn thua cuộc.
Trần Nhất Mặc, luyện thành mười viên đan dược, mỗi một viên đều mạnh hơn so với ông ta một cấp độ.
Không, không phải chỉ là một cấp, mà là vài cấp.
Cách nhau một trời một vực!
Phạm Già mất mát đi xuống đấu trường.
Tại sao lại chênh lệch lớn như vậy?
Ông ta hoàn toàn dựa theo phương thức mà bản truyền thừa ghi chép lại, không nên như vậy.
Mà lúc này, bên cạnh Phạm Già, một vị đan sư nhà họ Phạm đi lên đón ông ta, thấp giọng nói: “Không tồi, đừng thất vọng…”
Hả?
Không tồi? Đừng thất vọng?
Có thể không thất vọng được sao!
Ông ta luyện ra ba viên, Trần Nhất Mặc luyện ra mười viên, đây là sự chênh lệch lớn nhất, hơn nữa, mỗi một viên của Trần Nhất Mặc đều vượt qua ông ta.
Chênh lệch, quá lớn!
Người nọ cũng nói: “Vừa rồi, đại sư Dương Thư cũng luyện ra bốn viên đan dược, cũng tự so sánh với Huyền Huyết Ngưng Thần Đan mà Trần Nhất Mặc luyện chế ra, kết quả là… đại sư Dương Thư che mặt rời đi, không còn thể diện mà đứng ở nơi này nữa, ngươi thua cũng không oan…”
Cái gì!
Phạm Già nghe được lời này thì vô cùng sửng sốt.
Đại sư Dương Thư, kiêu ngạo về đan thuật của mình như thế, vậy mà lại… xấu hổ không chịu nổi, bỏ chạy?
Kế tiếp, ba người Liễu Văn Ngạn, Phạm Bách, và Tập Vân Bình cũng lần lượt luyện thành đan dược.
Xem ảnh 1