"Tên Ôn Hiến Chi này... Tức chết ta rồi, tức điên đi mất, tức quá đi thôi!"
Tần Ninh đi qua đi lại trước mặt Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi trong phòng, hùng hùng hổ hổ nói.
"Năm đó ta đã nói cho hắn ta biết thân xác này cực kỳ quan trọng, phải giữ gìn thật tốt!"
"Là giữ gìn tốt, giữ gìn đó!"
"Thế mà tên khốn này lại công khai lấy ra, còn khóc... Còn ôm khóc..."
"Mẹ nhà hắn..."
"Tên ngốc này, tên khốn đó ông đây muốn lột da hắn ta!"
Tần Ninh đi tới đi lui trong phòng, gần như là nổi giận đùng đùng.
"Phì..."
Chỉ là đột nhiên, một tiếng cười lại vang lên.
Tần Ninh sững sờ, nhìn về phía Vân Sương Nhi đang bật cười.
"Nàng cười cái gì?"
Vân Sương Nhi nghe vậy thì lập tức lắc đầu.
Tần Ninh lại nói: "Rốt cuộc nàng cười cái gì?"
"Công tử... Không, Tần Ninh, ta... đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy chàng nổi giận lôi đình như thế!", Vân Sương Nhi cười đùa nói: "Trước kia đã từng nhìn thấy chàng tức giận, nhưng chưa bao giờ thấy chàng mất bình tĩnh thế này, cũng chưa bao giờ thấy chàng quá vui mừng hay quá buồn bực bao giờ, ta còn tưởng chàng bị năm tháng mài mòn, cho dù tức giận cũng chỉ tỏ ra âm trầm thôi chứ, không nghĩ tới... Chàng sẽ còn nổi giận lôi đình như thế".
"Xem ra, Ôn Hiến Chi đã khiến chàng vô cùng giận dữ rồi!"
Nghe thấy lời này, Tần Ninh sững sờ.
Hắn chỉnh đốn lại quần áo, chậm rãi nói: "Tên nhóc khốn kiếp này, đừng để ta gặp được!"
Giờ phút này Diệp Viên Viên cũng mở miệng nói: "Để chàng gặp thì chàng có thể làm gì được? Cùng lắm là đánh cho một trận, nếu nhìn thấy đồ đệ bảo bối của chàng bị người ta bắt nạt, không phải chàng vẫn ra mặt sao?"
Tần Ninh nghe thấy lời này thì càng sững sờ.
Trong phút chốc cũng không có cách nào phản bác.
"Hai người các nàng, bây giờ lá gan càng lúc càng lớn, thế mà cũng dám trêu đùa ta ư?"
Tần Ninh cười một tiếng, sau đó vươn tay ra kéo hai cô gái vào trong lòng, trái ôm phải ấp, hương thơm ngào ngạt phả vào mũi.
"Đúng là cho rằng hổ không gầm là thành con mèo bệnh ư?"
"Tuy buổi sáng có trận chiến lớn đã tiêu hao khá nhiều, thế nhưng cuộc chiến ban đêm, ta vẫn có thể mạnh như rồng như hổ được đấy!"
Hắn vừa nói xong, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi trong phòng lập tức kêu lên sợ hãi.
Chỉ là tiếng kêu sợ hãi này lại dần dần biến mất.
Giờ phút này từng đám mây đều bồng bềnh bay đến, dường như cũng muốn che giấu một vài chuyện tốt không thể miêu tả...
Chỉ là, có người vui mừng hớn hở, nhưng lại có người không ngừng kêu rên.
Ngoài sơn cốc, bên trên một võ trường.