Dần dần, Tần Ninh liếc mắt nhìn bốn phía, khẽ nói: “Thật sự là đi đến chỗ nào cũng không bớt lo”.
Trần Nhất Mặc ngẩng đầu, nhìn thoáng qua sư tôn mình.
Advertisement
Mà lúc này, xung quanh đột nhiên vang lên từng tiếng xé gió.
Trong đêm lạnh, ánh sáng lạnh lẽo loé lên, từ giữa trời lao đến, đánh thẳng về phía Tần Ninh và Trần Nhất Mặc.
Advertisement
“Đậu xanh rau má!”
Trần Nhất Mặc hô lớn: “Đại Hoàng, Nhị Hoàng, Tam Hoàng!”
Thế nhưng không có tiếng đáp lại.
Lúc này, bàn tay Tần Ninh nắm chặt, ngưng tụ ra một chưởng ấn.
Tám năm qua, hắn đã đạt tới cảnh giới Đại Đế Tôn tầng bảy, trì trệ không tiến, đối với việc khống chế Thánh Nguyên Thái Cực Quyển tầng thứ sáu, hắn cũng dày công tôi luyện.
“Đại Đế Thánh Chưởng!”
Một chưởng đánh ra, từng mũi tên bắn lên chưởng ấn, phát ra âm thanh leng keng.
Mà ngay sau đó, âm thanh ầm ầm vang lên.
Bốn phía lập tức xuất hiện hơn mười bóng người, đứng trên từng gốc cây.
Chí Cao Đế Tôn!
Lúc này, Trần Nhất Mặc sửng sốt, hắn ta giơ xẻng lên, nhìn bốn phía như hổ rình mồi.
“Sư tôn, bảo vệ con!”, Trần Nhất Mặc la lớn.
Tần Ninh nhìn dáng vẻ sợ hãi của Trần Nhất Mặc, hắn nhíu mày rồi từng bước bước ra.
“Vội vàng giết Trần đại sư như vậy sao?”
Giờ phút nào, hơn mười người ở xung quanh không nói hai lời, nhao nhao tới gần.
Ầm…
Bên trong sơn cốc phát ra tiếng gầm rú.
Xem ảnh 1