Hạ Tịch Lâm quay lại, trước mặt bỗng nhiên có một người xuất hiện.
Quần áo đơn giản, đầu tóc tán loạn, đôi mắt đục ngầu.
Người trước mặt nhìn y hệt lão ăn xin ngoài đường, thật sự không có chút mùi vị của cường giả tuyệt thế nào.
“Ông là ai?”
Nhưng Hạ Tịch Lâm cũng không dám sơ xuất.
Người có thể tùy ý trước mặt mọi người như thế chắc chắn không đơn giản.
“Ta?”
Ông già mơ hồ một lúc rồi đáp: “Ta là người Mặc gia!”
Người Mặc gia?
Sắc mặt Hạ Tịch Lâm lúc này thâm trầm bất định.
Mặc gia có một người nhìn điên khùng như thế này từ bao giờ vậy?
Mặc Uyên Lâm nhìn thân hình già nua kia, cả người cũng trở nên căng thẳng.
Mặc Phong và Mặc Vũ Nhu cũng câm như hến.
Nhưng cả ba người đều không lên tiếng.
Lão tổ đời thứ bảy của Mặc gia không chết là tin tức mà chỉ đệ tử Mặc gia biết.
Lão tổ đời thứ bảy nói, nếu tin tức của ông ta bị truyền ra ngoài, thì ông ta sẽ không bao giờ che chở Mặc gia nữa.
Ba người lúc này chỉ nhìn ông ta với vẻ tôn sùng, chứ không lên tiếng.
Ông già này cũng cười khà khà, chỉ Mặc Uyên Lâm, lại chỉ Tần Ninh.
“Tên này, ngươi phạt được, nhưng nhóc này, ngươi không thể!”
Nghe vậy, trưởng lão Đỗ Uyên liền quát lên: “Lão già, cút ra, đây là thư viện Thánh Hiền, ông là ai? Chuyện ở đây không đến lượt ông xen vào!”
Bốp...
Trong lúc bất chợt, một tiếng tát rõ ràng vang lên.
Mọi người còn chưa kịp thấy ông già chuyển động, nhưng gương mặt Đỗ Uyên đã xuất hiện một dấu bàn tay.
Dấu tay đỏ bừng giống như là lưu lại từ khoảng không.
Lúc này, tất cả đều im như thóc.
Ông già cũng không quan tâm lắm, đi về phía Tần Ninh.
Rồi ông ta nhìn Tần Ninh, nói với vẻ hất hàm: “Nhóc Tần Ninh, quyển thứ năm ta đã xem, rồi tu luyện xong quyển thứ tư rồi, có điều ngươi vẫn phải giải thích lại quyển thứ năm cho đại gia ta!”
Tần Ninh ngẩng đầu, nhìn ông già trước mặt.
Mặc Thiên Tử!
Ông già này đúng là không đơn giản, đạt được nửa quyển thứ năm rồi mà tu hành xong quyển thứ tư trong nháy mắt.
Tuy là ngu ngốc, nhưng trường sinh quyết thật sự rất hợp với ông ta.