Chỉ trong một khoảnh khắc, thân hình của Thiên Minh Vũ đã nhanh chóng lui về sau, trên ngực hắn ta xuất hiện một vết thương chảy máu đầm đìa.
Máu tươi chảy ra ồ ạt.
Sắc mặt của Thiên Minh Vũ trở nên tái mét, chắp tay nói: “Bắc Đẩu Thanh Phong quả không hổ là thiên kiêu hàng đầu của Bắc Đẩu thế gia, tại hạ nhận thua!”
Bắc Đẩu Thanh Phong nhìn về phía Thiên Minh Vũ, rồi vội vàng nói: “Thiên huynh không bị làm sao chứ?”
“Tại hạ ra tay không biết nặng nhẹ, thật lòng xin lỗi huynh!”
Thiên Minh Vũ lại vội vã đáp lời: “Không sao, không sao, luận bàn với nhau nào có chuyện không bị thương cho được, dẫu ta có chết dưới tay của Bắc Đẩu huynh cũng là do tài nghệ của ta không bằng huynh thôi”.
Thiên Minh Vũ vừa dứt lời, Bắc Đẩu Thanh Phong thở phào nhẹ nhõm.
Nếu Thiên Minh Vũ thực sự chết trong tay của hắn ta thì điều đó mới là thực sự phiền phức.
Suy cho cùng, Thiên Bảo lâu cũng có một vị Bảo Vương! Thiên Thanh Phong là Vương Giả hàng thật giá thật.
Mà tộc trưởng của Bắc Đẩu thế gia, Bắc Đẩu Hải chỉ đạt tới cấp bậc Bán Vương mà thôi.
Hai người lui ra.
Sau khi trở lại lầu các, Thiên Minh Vũ uống một viên đan dược, sắc mặt hắn ta đã tươi tỉnh hơn chút.
“Làm tốt lắm!”
Liễu Thanh Phong vỗ vỗ bả vai của Thiên Minh Vũ khen ngợi.
“Ngươi đã bị thương, chúng ta không cần phải so đo, tỷ thí mà thôi, làm gì có chuyện không bị thương cho được!”
“Đợi lát nữa, cho dù chúng ta có lỡ tay giết Tần Ninh thì cũng có thể dùng lý do như vậy, Thiên Ngoại Tiên cũng sẽ không vì Tần Ninh mà trở mặt với Thiên Bảo lâu của chúng ta đâu, hôm nay, tên này chết chắc rồi!”
Thiên Minh Vũ nhếch miệng cười, rồi nói: “Chút tổn thương này cũng chẳng đáng là bao”.
“Chỉ là cố ý để thua cái tên thích nói những lời vô nghĩa Bắc Đẩu Thanh Phong kia thôi, ta cảm thấy khó chịu lắm…”
“Để lần sau đòi lại thể diện là được rồi!”
“Vâng!”
Cũng trong lúc đó, Bắc Đẩu Thanh Phong đã trở lại lầu các của gia tộc mình.
Bắc Đẩu Khải nhìn vào Bắc Đẩu Thanh Phong, mỉm cười nói: “Thanh Phong, làm tốt lắm!”
Bắc Đẩu Thanh Phong chỉ cười cười.
Nhưng mà trong lòng hắn ta vẫn rất buồn bực.
Sao Thiên Minh Vũ lại bỗng nhiên thua trận vậy chứ...! Hắn ta cảm thấy Thiên Minh Vũ cũng chẳng kém cạnh mình mà…
Sao lại tự nhiên thất bại như vậy.
Thật là kỳ quái! Có người đã mở đầu, tiếp sau đó, bên trong sơn cốc lại càng thêm náo nhiệt.
Hai người Hàm Vương và Vân Vương bây giờ đang ngồi trên lầu chính, cùng nhau uống rượu, cũng không đoái hoài gì đến bên dưới.
Hai người kề vai sát cánh, một bộ dạng cấu kết với nhau làm việc xấu.
“Ngươi nói đám người kia, làm cái gì không làm, lại cứ muốn tìm đường chết…”, Tiên Hàm bất đắc dĩ nói: “Được sống không tốt sao?”
“Tuỳ bọn họ đi!”
Dương Thanh Vân cười khà khà, nói: “Ngươi đoán xem, lần này sư tôn sẽ giết tới mức nào mới dừng tay lại nhỉ?”
“Ta nào biết được, nói không chừng đều đánh cả Bảo Vương và Diệp Vương…”
“Vậy mới thú vị chứ”.
Dương Thanh Vân nói tiếp: “Nếu hai tên khốn kiếp kia dám đến đây, thì ta cũng sẽ đánh chết bọn chúng cho xong chuyện thôi!”
Tiên Hàm giơ ngón tay cái lên, nói: “Thật trâu bò!”
“Ta thì không làm vậy được, ta mới tiến vào cảnh giới Vương Giả, đoán chừng nếu có dựa vào búa Chiến Chiến thì cũng chỉ có thể đánh ngang tay với một vị Vương Giả có uy tín lâu năm…”
Hai người liếc nhau, ta một câu ngươi một câu, xì xào bàn tán.
Vào lúc này, ở cách đó không xa, sắc mặt của Tiên Vũ Sinh rất khó coi.
Tiêu đời rồi! Có vẻ như bữa tiệc ngày hôm nay của Hàm Vương ắt phải thấy cảnh đầu rơi máu chảy rồi! Thiên Minh Vũ thua Bắc Đẩu Thanh Phong.
Thiên Nhân có khả năng sẽ không nhận ra được.
Nhưng Vương Giả chỉ cần liếc mắt một phát đã nhìn ra được Thiên Minh Vũ cố ý để thua.
Trong lúc tỷ thí, bị thương là việc không thể tránh khỏi được! Thiên Bảo lâu chính là muốn tự mình làm gương.
Rồi đợi thêm lát nữa, nếu xuất hiện ai đó không cẩn thận giết người trong lúc tỷ thí.
Đối thủ cũng không thể nói gì hơn.