Quá là thoải mái đi.
Thạch Cảm Đương vung búa rìu lên rồi xông thẳng ra ngoài.
“Đám tiểu quỷ, muốn chết thì qua đây!”
Thạch Cảm Đương gào lên một tiếng, trong nháy mắt, xông lên phía trước, tấn công Ma Vạn Sơn cùng Thiên Vân Hải.
Lần này, đến lượt ngũ đại tông môn sững sờ.
Tiến trình thế này là không đúng!
Hai lão già muốn ngăn lại hai người Thạch Cảm Đương cùng Cốc Tân Nguyệt.
Nhưng bây giờ, Thạch Cảm Đương lại không thèm quan tâm, trực tiếp tấn công!
Ma Vạn Sơn cùng Thiên Vân Hải cũng không ngờ tới.
Thiếu niên này lại hung tàn đến thế.
Cứ như vậy mà tấn công trực diện.
Đơn giản là muốn chết mà!
Hai người lúc này không kịp nghĩ nhiều, vọt thẳng ra.
Ba bóng người, ở trên khoảng không cao mấy trăm thước, ầm ầm giao thủ.
Tiếng nổ vang lên ầm ĩ.
Lúc này, ngũ đại thế lực đều lúng túng.
Đây là... lên hay không lên đây?
Cùng lúc, ở trên nửa khoảng không.
Thạch Cảm Đương, lúc này búa rìu giao nhau, lần lượt chém ra.
Không chỉ có như vậy, mỗi lần chém xuống thì hắn ta đều hét lớn một tiếng.
“Khai Linh Trảm!”
“Trảm Thần Kích!”
“Đồ Ma Hoành Trảm!”
“Sát Thần Tung Trảm!”
Rõ ràng cũng chỉ là chém búa rìu xuống một cách đơn giản.
Nhưng là hết lần này tới lần khác, Thạch Cảm Đương cứ phải hô tên lên..
Cốc Tân Nguyệt thấy cảnh đó, nhịn không được hỏi: “Chàng dạy à?”
“Ta làm gì không biết xấu hổ như vậy”.
Tần Ninh cạn lời nói: “Thằng nhãi này mỗi lần giao chiến đều đòi phải kêu tên ra, nói là có vẻ uy vũ khí phách một tí!”
“...”
Còn có kiểu như vậy nữa à?
Lúc trước Cốc Tân Nguyệt chưa nhận ra.
Cái này Cửu U đại đế, tôn giả Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, thầy trò tôn ba người, đơn giản là... như hề!
Nhưng dù thế nào đi nữa, lúc này, hai người Thiên Vân Hải cùng Ma Vạn Sơn đã hoàn toàn bị áp chế.
Huyền khí mà hai người cầm trong tay cũng không kém gì Thạch Cảm Đương.