“Cửu U đại lục, Cửu U Đại Đế cũng không tồn tại con cháu đời sau mang họ Tần. Ngươi giả mạo con cháu của Cửu U Đại Đế là có ý gì?”
Nhâm lão nhìn Tần Ninh, chất vấn.
“Ta có nói ta là con cháu của Cửu U Đại Đế à?”
Tần Ninh lạnh nhạt đáp: “Đó là các người một mình tự nhận đó chứ?”
“Hơn nữa, ước định là ước định, ta giúp các người giải quyết kế hoạch định hủy diệt thư viện Thánh Hiền của tam đại bá chủ, các người chỉ cần làm theo ước định là cho ta mượn Thánh Hiền Mặc Thư Quyển thôi!”
Tuân lão kia nói tiếp: “Không xác định được thân phận của ngươi, làm sao chúng ta bết ngươi có cầm Thánh Hiền Mặc Thư Quyển chạy hay không?”
“Làm sao, nghe cách nói của ông thì là muốn đổi ý à?”
Tần Ninh nhìn ba người, cảm thấy buồn cười.
Nhất thời, không khí trở nên khá là gấp rút.
Bốp!!
Một tiếng va chạm đột nhiên vang lên.
Mặc Thiên Tử trực tiếp đập đầu Nhâm lão, đôi chân của lão ta lập tức lún xuống đất.
“Cái đồ khốn kiếp!”
Mặc Thiên Tử mắng mỏ: “Làm sao? Muốn đổi ý? Thư viện Thánh Hiền được xưng là thư viện Thánh Hiền thì nên làm đúng việc của một thư viện!”
“Chuyện gì đã hứa thì phải tuân thủ!”
“Hơn nữa, Tần Ninh đã giúp đỡ lần hoạn nạn này của thư viện Thánh Hiền rồi. Nếu không có Tần Ninh thì thư viện Thánh Hiền sẽ toi đời, giờ các ngươi lại qua cầu rút ván à?”
Mặc Thiên Tử mắng một tràng dài.
Dường như khí thế mắng chửi người ban nãy của Tần Ninh đều đẩy sang người ông ta hết.
Lúc này Nhâm lão, Tuân lão cùng Công Tôn tiên sinh đều mang vẻ mặt khó xử.
Công Tôn tiên sinh lúc này run rẩy nói: “Thiên lão bớt giận, không phải là không cho mượn, mà là... mà là...”
“Mà là làm sao?”
Mặc Thiên Tử hừ nói: “Lo Tần Ninh không trả lại à?”
“Có cho hắn đi nữa, thì có làm sao?”
Nghe vậy, sắc mặt của cả ba liền thay đổi.
Tần Ninh cười giễu cợt: “Cho ta ta cũng không thèm”.
“Thấy chưa? Người ta chê kia kìa, chỉ mượn để dùng thôi!”
Mặc Thiên Tử quát tháo: “Lấy nhanh lên!”
Ba người Nhậm lão mang sắc mặt run rẩy, trán lấm tấm mồ hôi.
Ba người ở thư viện Thánh Hiền là lão cổ hủ không xuất thế.
Nhưng lão cổ hủ cũng sợ.