Một vạn năm không đủ.
Vậy thì dùng ba vạn năm.
Ba vạn năm không đủ, vậy thì dùng năm vạn năm.
Thọ nguyên dần dần thiêu đốt, lúc này mái tóc đen của Tần Ninh dần dần hóa thành tóc bạc, thọ nguyên đã từng khôi phục như cũ lại bị thiêu đốt lần nữa.
Mười vạn năm thọ nguyên.
Tiêu hao sạch sẽ.
Mà hô hấp của Phệ Thiên Giảo trong lòng hắn đã dần dần trở nên mạnh mẽ.
Phệ Thiên Giảo chậm rãi mở mắt chó ra, nhìn thấy một khuôn mặt bị máu nhuộm ướt.
"Tần gia...", Phệ Thiên Giảo giật giật khóe miệng.
"Được rồi, không sao, đừng nói chuyện".
Tần Ninh nhẹ nhàng vuốt ve tai Phệ Thiên Giảo.
Ôn Hiến Chi vô cùng đau lòng.
Nhị Cẩu Tử thành dạng này.
Sư tôn cũng tiêu hao thọ nguyên rất lớn.
Đám khốn kiếp đó.
"Hả?"
Giờ phút này, ánh mắt của Thánh Đế Dạ Phong Ly khẽ động.
"Khởi tử hoàn sinh?"
Dạ Phong Ly không thể tin nổi nói: "Sức mạnh tiêu diệt của Thánh Hồn Kiếm và Thánh Phách Thương mà cũng có thể nghịch chuyển được, chỉ là... làm như thế, Tần Ninh, ngươi còn có mấy phần khả năng sống sót đây?"
"Khốn kiếp!"
Ôn Hiến Chi giận dữ quát: "Sư tôn ta sống lâu muôn đời, bất tử bất diệt, đám khốn nạn các ngươi mới đáng chết".
Vừa hét lên một câu xong, Ôn Hiến Chi liền lao ra trong nháy mắt.
Khí thế Thánh Đế hiện ra.
Thánh lực thiên địa cuồng bạo, trong nháy mắt đã ngưng tụ lên trên Khô Huyết Thánh Thương.
Lúc này cả người Ôn Hiến Chi lao ra ngay lập tức.