“Ta tin!”
Cốc Tân Nguyệt lúc này nhìn về phía Tần Ninh nói: “Ta tin, cho dù ngươi biến thành bộ dạng gì, ta cũng là người của ngươi!”
Tần Ninh cảm thấy nhức đầu.
“Cô tin cái gì mà tin!”
“Dựa vào suy đoán của bản thân lại nhận định như vậy, cô cũng không coi cảm xúc bản thân ra gì rồi!”
Nhưng Cốc Tân Nguyệt lại trịnh trọng nói: “Ta có thể nghiệm chứng…”
“Nếu như ngươi là chàng ấy, tuyệt đối…”
Cốc Tân Nguyệt nói, bàn tay vung lên.
Váy sam lúc này rơi xuống mặt đất.
Một cơ thể hoàn mỹ hiện ra trước mặt Tần Ninh.
Một khắc sau, Cốc Tần Nguyệt ngã nhào về phía hắn.
“Cho dù chàng biến thành hình dạng gì, Cốc Tân Nguyệt thiếp vẫn là nữ nhân của chàng!”
Lúc này Tần Ninh chết sững người.
“Tần công tử!”
“Tần công tử!”
Đột nhiên bên ngoài lâu các có giọng nói vang lên.
Tần Ninh đứng dậy, nâng cằm Cốc Tân Nguyệt, cười nói: “Tiểu Nguyệt Nguyệt đừng gấp, công tử sớm muộn sẽ để cô làm ấm giường, nhưng phải biểu hiện tốt mới được!”
“Bây giờ công tử phải đi bàn việc lớn rồi!”
Như một làn khói, Tần Ninh liền biến mất không thấy đâu nữa.
Lúc này Cốc Tân Nguyệt hơi ngẩn người.
Giữa trán quét qua một vẻ vui mừng.
“Ta xem ngươi có thể ngụy biện đến bao giờ!”
Cốc Tân Nguyệt tự nói chuyện một mình: “Sẽ tìm ngươi và lão Vệ ba mặt một lời, Tần Ninh, ngươi chạy không thoát đâu!”
Nhìn vào thân hình hoàn mĩ không tỳ vết của mình, Cốc Tân Nguyệt mặt hơi ửng hồng.
Chín vạn năm nay nàng chưa từng như vậy…
Tần Ninh lúc này càng không biết làm sao.
Phụ thân đã tìm cho mình chín vị thân nương.
Nếu không phải bản thân hồi nhỏ thiên phú tốt, trí nhớ mạnh, gọi mẹ cũng gọi sai.
Bây giờ lẽ nào mình cũng sắp đi trên con đường của lão tử?
Nhưng nữ nhân nhiều… thật sự rất phiền phức!
Con mình tương lai phải khổ sở nhiều hơn?
Chín bà nội? Lại thêm mấy thân nương?
Tần Ninh nhức đầu một hồi.
“Tần công tử!”