Ánh sáng màu vàng và ánh sáng màu xanh nháy mắt ngưng tụ lại cùng một chỗ.
Advertisement
Trong đó, ẩn ẩn phát ra tiếng rồng gầm phượng kêu, truyền vào tai mỗi người.
Ầm…
Advertisement
Lúc này, âm thanh nứt vỡ vang lên, dao động khủng bố truyền đến, hàng vạn hàng nghìn mũi tên bị một cỗ khí thể đánh nát.
Ngay sau đó, mọi người đều nhìn thấy.
Bầu trời xuất hiện một long ảnh và một phượng ảnh.
Long ảnh màu vàng, phượng ảnh màu xanh, giao hoà cùng nhau.
“Đó là cái gì?”
“Không biết…”
“Khí tức thật là khủng khiếp”.
Giờ phút này, mọi người đều kinh hãi.
Đột nhiên, long ảnh màu vàng và phượng ảnh màu xanh lao thẳng xuống dưới.
Khí tức khủng bố càng quét qua đất trời.
Ánh sáng màu vàng kim chiếu rọi lên người Tần Ninh, ánh sáng màu xanh của băng tuyết bao phủ bên ngoài cơ thể hắn.
Đợi cho đến khi tất cả mọi ánh sáng biến mất, trong tay Tần Ninh xuất hiện một thanh trường kiếm.
Nhìn kỹ mới thấy, thanh kiếm kia có chiều rộng ước chừng một lòng bàn tay, một nửa mũi kiếm lóe lên ánh sáng vàng kim, nửa còn lại ánh lên tia sáng màu xanh lam.
Mà ở vị trí chuôi kiếm là một nửa đầu rồng và một nửa đầu phượng dung hợp thành một thể.
Thanh kiếm này, giống như không phải là một thanh kiếm, mà là hai thanh kiếm mạnh mẽ dung hợp lại với nhau.
Điều quan trọng hơn là, khí thế ẩn chứa bên trong thân kiếm.
Khí thế ấy tựa như có thể xé rách đất trời, san bằng mọi thứ.
Giờ phút này, Lý Tấn Hoa cũng nhíu mày.
Đây là kiếm gì?
Lúc này, Tần Ninh nhìn về phía Lý Tấn Hoa, ánh mắt lạnh lùng, nói: “Đồ nhi của ta muốn dựa vào chính mình giành được vị trí thứ nhất, các ngươi lại không tuân theo quy tắc, vậy thì cũng đừng trách ta không làm theo quy tắc”.