Tần Ninh lấy tay đỡ trán, không còn lời nào để nói.
Không cứu nổi!
Thật sự không cứu được.
"Bản đế đã nói rồi, hai sư đồ các ngươi như thế nào ta cũng lười để ý, nhưng hãy mau giao thân xác ra đây!"
Huyết Âm Phục lại thúc giục lần nữa.
Ôn Hiến Chi hừ một tiếng, nói: "Nếu muốn chứng minh hắn là sư tôn ta cũng không khó!"
"Năng lực ngự thú của sư tôn ta mạnh gần như thần, có thể triệu hoán ra thánh thú Phệ Thiên Giảo của mình".
"Tần Ninh đúng không?"
"Nếu ngươi có thể triệu hoán Phệ Thiên Giảo đến, ta sẽ tin ngươi là sư tôn ta!"
"Nếu không..."
Răng rắc!
Ôn Hiến Chi còn chưa nói xong.
Tần Ninh đã cắn lên đầu ngón tay, máu tươi nhỏ xuống, những giọt máu kia lập tức hóa thành từng dấu ấn phức tạp.
"Không cần ngươi nói ta cũng phải bảo tên kia đến đây, bị ngươi ngu ngốc làm chậm trễ, cần có thời gian để năm Thánh Chủ tỉnh lại, chỉ có thể để nó đến chống đỡ thôi!"
Chỉ trong chốc lát, tia máu đã quanh quẩn xung quanh cơ thể Tần Ninh.
Những tia máu kia lúc này dần dần hóa thành từng thánh lực thiên địa mạnh mẽ chuyển động.
Mà khi thánh lực thiên địa chuyển động, thời không dường như cũng phải vặn vẹo giữa những tia máu.
Ầm...
Lúc này từng tiếng vang ầm ầm lan ra.
Một giây sau, chỉ thấy trong không gian mà tia máu quanh quẩn có một cái bóng đột nhiên xuất hiện.
Đó là một con… chó cao hơn một mét, dài hơn một mét, bộ lông toàn thân màu nâu!
Có điều tuy nói là chó, nhưng trên đầu con chó này lại có hai sừng, trông vô cùng dữ tợn.
Con chó màu nâu vừa xuất hiện đã trừng lớn mắt nhìn xung quanh.
Mà trong miệng nó còn gặm một khúc xương, trên xương còn dính một ít thịt vụn.
Con chó màu nâu thè lưỡi ra, nước bọt rơi xuống đất tí tách một tiếng, khiến cho đám người lấy lại tinh thần.
Cái quỷ gì?