Tần Ninh cười khẩy, nói: "Các ngươi cho rằng ta dễ bị bắt nạt thật sao?"
"Nếu như ngươi không giết Lý Trường Phong, không làm nhục Diệp Khai Nguyên..."
"Thật nực cười!"
Tần Ninh thẳng thừng cắt ngang lời ông ta: "Nếu như Lý Trường Phong không động đến người phụ nữ của ta, nếu như Diệp Khai Nguyên không ra tay cướp vương khí của ta thì ta cũng không rỗi hơi mà đi giết bọn họ?"
"Nói đi nói lại, các ngươi vẫn cho rằng bản thân không hề sai".
"Bây giờ, ta đã đổi ý!"
Tần Ninh nhìn về phía Tông Hoài An, thản nhiên nói: "Hôm nay, ta nhất định sẽ ra tay giết Liễu Thanh Phong, không những muốn giết người mà ngay trong ngày hôm nay, Bảo Vương và Diệp Vương đều phải đích thân tới đây xin lỗi bản công tử".
"Nếu không, ta quyết sẽ không bỏ qua chuyện này!"
Tần Ninh dường như đã hiểu rõ hoàn toàn.
Sự việc đã tới bước đường này rồi.
Nếu Thiên Bảo lâu và thương hội Diệp gia vẫn cứ đinh ninh cho rằng mình đúng.
Coi việc bắt nạt kẻ yếu là lẽ đương nhiên.
Một khi đã vậy rồi thì cứ làm theo ý bọn họ thôi.
Kẻ yếu ư! Để xem rốt cuộc ai mới là kẻ yếu đây?
Tông Hoài An vẫn còn có lời muốn nói nhưng Tần Ninh đã xua tay, nói với ông ta rằng: "Ta lười nói chuyện với ngươi, cảnh giới Bán Vương là cái thá gì chứ?”
“Nếu ngươi đã không sợ chết thì cứ tới đây".
Ngay lúc này, bầu không khí ở giữa sân đầy căng thẳng.
Không một ai dám hé răng.
Bây giờ còn ai có tư cách nói chuyện nữa chứ?
Chỉ còn ba vị Vũ Vương, Vân Vương và Hàm Vương có tư cách nói chuyện ở đây.
Nhưng căn bản là ba người này không có ý dây vào chuyện này.
Còn những Thiên Nhân khác, đâu có kẻ nào dám mở miệng chứ?
Lôi Lệ Thiên Nhân là một ví dụ cụ thể.
Ông ta chính là lục tinh chủ của đạo quán Thái Cực, Tần Ninh nói giết là giết ngay.
Nếu không có thực lực của Bán Vương, dù bây giờ có nói gì đi chăng nữa thì cũng là đang tự tìm đường chết.
Lúc này, sắc mặt của Tông Hoài An trở nên âm trầm.
Ông ta không nghĩ đến việc Tần Ninh không thèm nể mặt ông ta như vậy.
Phải làm sao bây giờ?
"Ha ha... muốn bản vương xin lỗi ngươi cơ à?”
“Nhưng mà phải xem Tần Ninh ngươi có nhận nổi lời xin lỗi của bản vương không đã?"
Đúng lúc này, một tiếng cười khẽ vang lên.
Giọng nói vang vọng trong hư không, một bóng người xuất hiện.
Người đó là một vị người đàn ông tầm tuổi trung niên, mặc bộ trường sam màu lam, hai tay để sau lưng, khí chất không tầm thường, hiện tại đang chậm rãi bước lại gần.
Người đàn ông trung niên có khuôn mặt tuấn tú, trên môi nở một nụ cười sảng khoái, khoan thai bước lại gần.
"Vũ Vương, tại hạ không mời mà đến, mong rằng Thiên Ngoại Tiên không oán trách tại hạ tự tiện tới thăm nhé!"
Người đàn ông nhìn Tiên Vũ Sinh, khẽ cười nói.
Ha hả! Vũ Vương gật đầu lia lịa, không nói năng gì.
Thật là đặc sắc! Hắn ta chỉ biết là sự việc ngày hôm nay sẽ không đơn giản như vậy nữa.
Từ lúc Thiên Bảo lâu và thương hội Diệp gia bắt đầu bày mưu hãm hại Tần Ninh thì hắn ta đã biết mọi chuyện không còn đơn giản nữa.
Những nơi mà Tần Ninh tới mà không có chuyện gì xảy ra là điều không thể.
Nếu gặp cảnh giới Vạn Nguyên, vậy thì giết cảnh giới Vạn Nguyên.
Nếu gặp cảnh giới Quy Nhất, vậy thì cảnh giới Quy Nhất cũng phải gặp tai ương.
Ngay cả Thiên Nhân động tới hắn cũng không có kết cục tốt đẹp gì.
Bây giờ, còn có điều phi lý hơn nữa.
Vương Giả cũng đã xuất hiện.
Thiên Bảo lâu! Bảo Vương! Thiên Thanh Phong! Người ta đã đến đây rồi, hắn ta còn có thể nói gì được nữa?
Lát sau, hắn ta cứ tiếp tục giả chết là được.
Vào lúc này, hai người Dương Thanh Vân và Tiên Hàm đều cẩn thận đứng dậy.
Ai cũng không nghĩ đến chuyện Bảo Vương... tới đây thật.
"Vũ Vương, bản vương không được mời mà tự đến, hy vọng Vũ Vương sẽ không để bụng!"
Ngay lúc này, lại có thêm một người nữa xuất hiện.
Đó là thương hội Diệp gia.
Diệp Thiên Nam! Diệp Vương! Vào giây phút này, tất cả mọi người ở đây đều khiếp sợ.
Hai vị Vương Giả xuất hiện cùng nhau.
Lúc này, nếu tính thêm cả Vũ Vương, Vân Vương và Hàm Vương thì đây chính là buổi tụ hội của năm vị Vương Giả rồi.