“Khốn nạn!”
Lý Hoành Trung nổi giận mắng: “Tần Ninh kia sao lại biết được!”
Đồ Vạn Sơn cũng có sắc mặt khó coi.
“Cha!”
Thiếu chủ Thánh Thiên lúc này nói: “Trước mắt, chỉ có cách tìm hiểu trước khi hành động thôi!”
Thiếu chủ Thánh Thiên nói xong, Đồ Vạn Sơn gật đầu.
Lấy người làm đá, thăm dò con đường phía trước.
“Chuyện này chúng ta không thể tự làm, kéo thêm đám võ giả tán tu kia vào nữa”.
“Người nào không làm theo, chết!”
Đồ Vạn Sơn hừ một tiếng.
Dù sao những người đó, cũng không phải là đệ tử của Thánh Thiên Minh, chết cũng không có gì đáng tiếc.
“Bàn bạc với nhóm Hoắc Thiên Mệnh, Hoắc Trung Nhân một chút!” Lý Hoành Trung lần nữa nói: “Tứ đại tông môn chúng ta liên hợp, đám tán tu kia đủ để làm đá dò đường”.
“Được!”
Bốn bên tức thì tụ tập, bắt đầu thương thảo.
Tần Ninh lúc này cũng mặc kệ, trực tiếp dẫn Bùi Thư Thư cùng Trác Tiểu Nhã hai người, hướng về đảo Huyền Không mà đi.
“Tần công tử, huynh liên tục nói cần cứu người, nơi đây cũng có thể giam giữ người sao?”
Bùi Thư Thư không hiểu nói.
“Ừ!”
Bùi Thư Thư lúc này thật sự mơ hồ.
Hòn đảo Huyền Không này, diện tích cực lớn, không thua kém gì một tòa thành trì có dân số trăm vạn người bên ngoài.
Hơn nữa, trên hòn đảo này có khí hậu hợp lòng người, giống như quanh năm đều là mùa xuân, từng bụi cây xanh um tươi tốt, trăm hoa đua nở, thịnh vượng phồn vinh.
Thực sự không giống một tuyệt địa!
Nơi này, sao có thể giam giữ người được?
Tần Ninh nhìn bốn phía, chọn một phương hướng, dẫn theo hai người không ngừng thâm nhập.
Trên đường đi, nơi đây tạo cho người ta cảm giác như một hòn đảo.
Một hòn đảo theo kiểu thắng địa nhân gian.
“Đây là cái gì vậy?”
Trong quá tình không ngừng tiến vào, độ cao cũng là càng ngày càng tăng lên. Trác Tiểu Nhã thấy một loài hoa cao hơn một thước ở ven đường, không khỏi nói.
“Đừng đụng vào!”
Tần Ninh lúc này đột nhiên nói.
Trác Tiểu Nhã thu tay lại.
Tần Ninh lấy ra một viên linh thạch, vứt xuống đóa hoa lên.
Vèo một tiếng đột nhiên vang lên.
Bông hoa hỏa đóa trong nháy mắt hợp lại, cắn nát bấy linh thạch.
Trác Tiểu Nhã liền biến đổi sắc mặt.