Tần Ninh lại gần Dạ Lãng và năm Thánh Đế, vung đao chém xuống.
Năm Thánh Đế bị chém đầu.
Giờ đây, mọi cuộc chiến cả trong lẫn ngoài Võ Môn đều đình chỉ.
Lục đại Thánh Đế hiển hách một thời.
Vậy mà bị đàn áp một cách chóng vánh. Có năm người bỏ mạng rồi.
Kẻ gây ra chuyện này chính là Tần Ninh. Từ lúc bắt đầu đến nay, mọi việc làm của hắn đều như tuyên bố cho tất cả mọi người thấy rằng mình mới là chủ nhân thực sự của nơi này.
Tần Ninh bình tĩnh về phía Dạ Lãng, ôn tồn bảo: “Lần trước các Thánh Đế lộ diện, chơi ta một vố rõ đau, lần này... đến lượt các ngươi”.
Nếu không có sự chuẩn bị từ trước thì làm gì có chuyện hắn ở trong Võ Môn để Ma tộc gây khó dễ mình.
Chuyện đã đến nước này, mặt mày Dạ Địch Đại Tôn và Ngu Cơ Đại Tôn nhợt nhạt.
Phải làm sao đây?
Cứ thế này họ sẽ chết mất.
Còn ai có thể cản được Tần Ninh?
Dạ Lãng Thánh Đế nhìn Tần Ninh như nhìn ác ma.
Một người có thể khiến Thánh Đế sợ hãi, khiếp đảm phải kinh khủng nhường nào?
Bùm... Giữa lúc đó, một tiếng nổ vang lên tại một góc của Võ Môn.
“Đường Trung Hoài đã chết!”
Một người lớn tiếng.
Xác Đường Trung Hoài vừa bị Ôn Hiến Chi ném ra đã nổ tung.
Thời của Ôn Hiến Chi tới rồi.
Năm xưa hắn ta tu luyện đến cảnh giới Thánh Đế đấy, chẳng qua là do hắn ta nghịch ngu dẫn đến cảnh giới hạ xuống Thánh Tôn thôi.
Ôn Hiến Chi lại bộc phát thực lực của mình. Có bốn Thánh Tôn thì đã sao? Lâu vậy rồi, hắn ta cũng nên chơi trội chứ.
Từng đệ tử Võ Môn phấn khởi reo hò.
“Võ Môn!”
“Võ Môn!”