“Ta cũng muốn thưởng thức nhưng những kẻ này lại không để ta thưởng thức”.
Tần Ninh từ tốn nói: “Kiếm gia có chút quan hệ với ta, đối phó với Kiếm gia cũng là đối phó với ta”.
“Đối phó với ta thì phải chết”.
Lời này vừa nói ra, Yến Quy Lộ và Yến Bình Sinh đều tái mét mặt.
Tần Ninh tức giận thật rồi.
“Tần công tử, chuyện này là hoàng thúc của ta đã sai. Ta xin tạ tội với Tần công tử tại đây”.
Yến Quy Lộ lại nói.
“Hừ, ta đường đường là vương gia của cương quốc Nam Yến, sao phải sợ một thằng nhãi vô danh tiểu tốt?”
Lúc này, Yến Hàn đột nhiên gằn giọng nói: “Tần Ninh, kể cả ngươi có cương quốc Đại Sở và cương quốc Hỏa Hầu chống lưng thì Yến Hàn ta cũng không sợ. Nếu ngươi dám giết ta thì Yến Đế bệ hạ nhất định sẽ giết cả chín dòng họ nhà ngươi!”
Lời này vừa nói ra, Yến Quy Lộ và Yến Bình Sinh hoàn toàn sững sờ, mặt cắt không còn giọt máu.
“Vương thúc!”
“Vương thúc, không được nói lung tung!”
“Nói lắm lời quá, Thiên Cơ Tiên Tử còn sững ra đó làm gì?”, Tần Ninh cười lạnh nói: “Từ khi Hâm Hâm chết, ta đã biết một điều, giết người không thể nương tay”.
“Vâng!”, Thiên Cơ Tiên Tử giơ tay, dao găm chém ra.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng bốp vang lên.
Thiên Cơ Tiên Tử vẫn chưa ra tay thì bóng người của Yến Hàn kia đã đập vào trong xe ngựa phía sau ầm một tiếng, khiến cả xe ngựa rung động.
Một người xuất hiện phía trước xe ngựa, lạnh lùng nói: “Tùy tiện làm bậy, xem ra thường ngày Đế ta đã để ngươi buông thả quá rồi!”
Một người mặc long bào tơ lụa màu xanh, đầu đội mũ vàng, chân mang ủng vàng, uy võ phi thường.
“Tham kiến Yến Đế bệ hạ”.
Yến Quy Lộ và Yến Bình Sinh đều hành lễ, những kẻ khác thì biến sắc mặt, vội vàng quỳ sụp xuống đất.
Vị này chính người đứng đầu cương quốc Nam Yến, Yến Đế bệ hạ.
Cương quốc Nam Yến, cũng nằm trong tay Yến Đế bệ hạ này, là một trong 4 cương quốc lớn.
Lúc này, Kiếm Minh Sơn, Kiếm Thương Tùng và những người khác đã không biết thế nào.