Ở đây chỉ có lão ta cùng Lý Nghị biết.
Vị Ngụy tiên sinh trước mắt này chính là Quỷ Đan Vương Ngụy Việt uy danh hiển hách của Vạn Thiên các hiện nay!
Một trong tam vương đại danh đỉnh đỉnh của Vạn Thiên các.
Tuy không có thực lực Vương Giả nhưng lại có danh xưng là Vương Giả.
Đừng nói là Vạn Tử Hàng, dù là tổng các chủ Vạn Cửu Thiên Cửu Thiên Vương đối mặt với vị Ngụy tiên sinh này thì cũng phải khách khí.
Đừng nhìn dáng vẻ trung niên của Ngụy tiên sinh mà lầm tưởng, thực ra ông ta đã chín vạn năm tuổi rồi.
Chỉ có điều, ông ta được người xưng là Quỷ Đan Vương là nhờ một tay đan thuật quỷ thần khó lường, dữ cho vẻ ngoài của mình không già đi cũng không khó.
Nhưng bây giờ Ngụy tiên sinh lại là nhìn Tần Ninh với ánh mắt ẩn chứa mấy phần khó có thể tin, mấy phần rung động mấy phần bàng hoàng...
Tần Ninh giờ phút này cất đi Hỏa Long, từ từ nói: "Nhạc Duy, người ngươi chăm sóc đang ở đâu?"
Một câu!
Ngụy Việt giờ phút này hoàn toàn chết đứng.
Thật là... U Vương!
Hắn... Trở về!
Cái tên Nhạc Duy này!
Trên đại lục Vạn Thiên, ngoại trừ U Vương và Phong Vương ra thì không có ai biết được.
Ông vẫn luôn sử dụng cái tên Ngụy Việt do U Vương ban tặng để hành tẩu khắp đại lục Vạn Thiên.
"Nhạc Duy, ta hỏi ngươi, người ngươi chăm sóc đang ở đâu?"
Tần Ninh lần nữa mở miệng nói: "Ngươi cao cao tại thượng như vậy, người mà ngươi phải chăm sóc đâu rồi?"
Bầu không khí tại lúc này trở nên ngưng đọng.
Ngô lão thấy tình thế không đúng thì vội nói: "Tần công tử, ngài nhận lầm người rồi, vị này là Ngụy tiên sinh, tên là Ngụy Việt chứ không phải Nhạc Duy gì cả!"
Ngụy Việt!
Vạn Thiển Thiển ở bên cạnh lúc này mới kịp phản ứng.
Một trong tam vương của Vạn Thiên các - Quỷ Đan Vương Ngụy Việt?
Là ông ta?
Vạn Thiển Thiển trước giờ chưa từng được gặp vị Ngụy tiên sinh thần thánh đó.
Là ông ta sao?
Chắc chắn rồi!
Nếu không phải là Ngụy tiên sinh, làm sao có thể khiến cho Ngô lão tôn kính như thế, khiến Lý Nghị sợ hãi như thế?
Vạn Thiển Thiển nhất thời ngạc nhiên.
Tần Ninh giờ phút này căn bản không để ý tới Ngô lão.
Hắn sải bước ra, nhìn về phía Ngụy tiên sinh.
"Nhạc Duy, người đâu? Người ở đâu rồi?"
Đến câu này, Tần Ninh cơ hồ là quát lên.