Bình Tiêu, đệ tử Thương Long điện, hạng năm trong Thanh Long Bảng.
Mạnh hơn hắn ta của ngày xưa một bậc.
Chẳng qua là trước đó hắn ta chưa đến Địa Thánh tam phách, bây giờ đã khác xưa rồi.
Đối mặt với Bình Tiêu, ai thắng ai bại… cũng chưa biết được.
Giờ khắc này, Tần Ninh, Vân Sương Nhi và Thạch Cảm Đương lại đứng ở phía sau đám người, yên lặng hóng chuyện.
Tần Ninh lần này đến chỉ là vì điều tra Thương Long điện, không thích thú gì đối với Thanh Long Bảng.
Mà nếu những đệ tử này đấu khẩu thì hắn cũng không có ý định nhúng tay vào.
Bình Tiêu xuất hiện khiến cho cục diện càng thêm nồng nặc mùi thuốc súng.
Tựa hồ chỉ một khắc sau thôi thì đệ tử hai bên sẽ đánh lộn trong võ trường này.
"Mấy vị, mấy vị, là Thiên Hạc lâu chúng ta chiêu đãi không chu đáo, không chu đáo, mấy vị chớ sốt ruột tức giận mà hại thân!”
Một giọng nói ôn hòa bỗng nhiên vang lên.
Một thanh niên mặc áo xanh đi ra.
Thanh niên mặc áo xanh kia xuất hiện, đệ tử Đại Nhật sơn và Thương Long điện đều trở nên yên tĩnh không ít.
"Dương huynh!"
"Bình huynh!"
Thanh niên kia khách khí nói: "Thiên Hạc lâu chúng ta đã sớm sắp xếp ổn thỏa chốn dừng chân cho các vị, hơn nữa các nơi ấy cũng có võ trường. Các vị đường xa mà đến, đi đường có phần mệt nhọc, khó tránh khỏi bực bội trong người, mời các vị nghỉ ngơi trước, cuộc so tài mười ngày nữa mới bắt đầu mà!"
Giờ phút này, Bình Tiêu cũng tốt, Dương Tam Tuần cũng được, đều là nộ khí giảm bớt mấy phần.
"Khâu Tử Kiêu!"
"Hạng hai trong Thanh Long Bảng, chỉ ngay sau Hiên Viên Anh của Hiên Viên thánh địa".
Tề Thải Nguyệt nói: "Người này là bảo bối của Thiên Hạc lâu đó, được lâu chủ Thiên Hạc lâu Khâu Học Nghị giữ gìn cẩn thận lắm!"
Tần Ninh, Thạch Cảm Đương, Vân Sương Nhi đều nhìn sang.
Trên thực tế, Tần Ninh cũng biết mấy người này chắc chắn sẽ không đánh nhau.
Nơi đây dù sao cũng là Thiên Hạc lâu.
Người của Thiên Hạc lâu sẽ không tùy ý cho mấy người này gây sự.
Khi Khâu Tử Kiêu xuất hiện, hai nhóm người cũng hòa hoãn đi nhiều.
Dương Tam Tuần từ từ nói: "Mọi người về nghỉ ngơi đi!"
Các đệ tử của Đại Nhật sơn lúc này mới lần lượt tản ra.
Một bên khác, Bình Tiêu cũng phất tay, cho người rời đi.
Quảng trường dần dần vắng bóng người.
"Thiếu lâu chủ".
Một đệ tử Thiên Hạc lâu nhịn không được nói: "Đám đệ tử của Thương Long điện, Đại Nhật sơn, Hiên Viên thánh địa đều là kiêu ngạo thành quen, hiện tại cùng tiếp xúc... Sợ là rất khó hòa bình!"
"Không sao".
Khâu Tử Kiêu cười nhạt nói: "Khó quản thì chỉ cần quản qua loa một chút thôi là được".
"Ta từ nhỏ đến lớn quan sát, trước khi mỗi một lần đấu võ Thanh Châu bắt đầu thì đệ tử tứ phương đều va chạm không ngừng".
"Thế cũng hay, chờ đến lúc so sài thật sự thì mới càng náo nhiệt, đúng không nào?"
Nghe đến lời này, mấy tên đệ tử gật đầu.
Người trẻ tuổi mà không nhiệt huyết thì còn nói làm gì nữa?
Cùng lúc đó, một bên khác, sắc mặt của Dương Tam Tuần cũng không tốt lắm.
Mặc dù thường ngày hắn ta nhìn có vẻ hiền hòa, thế nhưng đến giờ phút này, việc quan hệ đến uy nghiêm của Đại Nhật sơn, hắn ta không thể lui bước.
Mặt khác, Tần Ninh, Vân Sương Nhi và Thạch Cảm Đương ba người thì đều im lặng, hòa vào trong nhóm đệ tử Đại Nhật sơn.
Dương Tam Tuần thực sự rất hiếu kì mục đích Tần Ninh lần này đến là vì cái gì.
Chỗ ở của các đệ tử Đại Nhật sơn chính là một vùng thung lũng, không khó thấy được Thiên Hạc lâu lần này còn cho người tỉ mỉ quét dọn một lần.
Vân Sương Nhi cùng Thạch Cảm Đương xem phòng mình xong rồi lại đến phòng của Tần Ninh.
"Sư tôn, đám đệ tử này rất kiêu ngạo, người không ra tay dạy dỗ chúng một phen à?"
Thạch Cảm Đương cười khà khà nói: "Thuận tiện lấy luôn hạng nhất Thanh Long Bảng, đến lúc ấy tên nhãi Dương Thanh Vân kia cũng dễ xông xáo ở Nam Vực!"
"Không hứng thú!"