Có sự bảo đảm của Vũ Tam Gia, nghĩ lại chắc là không sao đâu.
“Tại hạ Vũ Thiên Hành!”
“Tần Ninh”.
Nhìn thấy Vũ Thiên Hành lần đầu tiên trịnh trọng tự giới thiệu, Tần Ninh gật đầu.
“À, đúng rồi, tiểu cô nương ở Hoàng Phủ gia chắc là có chuyện, ta thấy Vũ gia các ngươi đừng có bày ra bộ dạng ngạo mạn nữa, sau này nói không chừng phải liên thủ, ta khuyên các ngươi gặp mặt thì nên kính trọng đối phương, tránh sau này xảy ra vấn đề lớn!”
Tần Ninh đột nhiên mở miệng nói.
Bàn về nội tình hay thực lực thì gia tộc Hoàng Phủ đều không thua kém Vũ gia.
Vũ Thiên Hành cũng không nói thêm gì nữa.
...
Bên ngoài thành Thiên Vũ.
Một nhóm sáu người lúc này đang đứng đó.
Lão Vũ mù đứng bên cạnh Tần Ninh, cười hì hì nói: “Tần đại gia, hay là để tên tiểu tử Vũ Thiên Hành tóm mấy lão già cảnh giới Hóa Thần trong tộc đi cùng chúng ta chứ?”
“Có ngươi là đủ rồi!”
Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Ta cũng không phải đi đánh trận, chỉ đến bắt tôm đất nhỏ kia về, đồ chơi đó ta cần dùng”.
“Tần đại gia chuẩn bị đi đến Thiên Cung?”
“Ừ!”
Vũ Tam Gia lập lức nói: “Lão nhân Thiên Thận đấy vô cùng cổ hủ, cho dù Thiên Thận cung có xuất thế thì đoán chừng bên trong cũng không an toàn”.
Nghe thấy lời này, Tần Ninh hơi nhíu mày.
Vũ Tam Gia lập tức nói: “Đương nhiên, với thủ đoạn và năng lực của Tần đại gia thì lão nhân Thiên Thận còn sống cũng chẳng là cái thá gì hết, nhất định không liên quan!”
“Nịnh bợ liên tục…”, Kiếm Tiểu Minh không nhịn được nói.
Thẩm Văn Hiên lúc này cũng nở một nụ cười bất lực.
Lúc trước hắn ta đã được chứng kiến thái độ của nguyên soái Thương Hư với Tần Ninh, đó thật sự là hận không thể quỳ gối cả ngày trước mặt của Tần Ninh.