Xích Vân Thiên giờ phút này khách khí nói.
Thay người!
Tần Sơn giờ phút này từng bước một đi ra.
Chân Vũ Phàm cũng vậy.
Cuối cùng, Tần Sơn đi vào thành.
Tần Ninh bay xuống.
"Ca..."
Một tiếng gọi này khiến cho ánh mắt của Tần Sơn đang từ đờ đẫn lại đột ngột lóe sáng.
"Đây là... tam đệ!"
Tần Sơn nhìn thấy người trước mắt, thần sắc kinh ngạc.
Tần Ninh giờ phút này kích động gật gật đầu.
"Ca, huynh không sao chứ..."
Hả?
Chỉ là Tần Ninh vừa mới dứt lời, bàn tay nắm lấy cánh tay của Tần Sơn thì lại thấy trống rỗng.
"Ca, cánh tay trái của huynh..."
Tần Ninh giờ phút này ánh mắt ngẩn ngơ.
Tần Sơn lại vỗ vai Tần Ninh, hưng phấn nói: "Tam đệ, thật là đệ sao?"
"Thật là đệ?"
Vẻ mặt của Tần Sơn tràn đầy sự không dám tin.
Hắn ta không ngờ lại gặp được Tần Ninh ở đây.
"Là ta..."
Giọng nói của Tần Ninh lúc này không khỏi lạnh đi mấy phần.
"Xích Vân Thiên!"
"Xích Vô Sinh!"
Mà cùng lúc đó ở một bên khác, Chân Vũ Phàm có sắc mặt âm lãnh đáng sợ.
Ngữ khí mang theo cuồng loạn, quát lên: "Đây chính là thành ý khi kết thông gia của Xích Lôi tông các người với Chân Vũ thành chúng ta sao?"
"Để cho ta bị bắt làm con tin rồi trao đổi trở về?"
"Xích Lôi tông có thành ý quá đi mất!"
Lửa giận của Chân Vũ Phàm lúc này cơ hồ là bốc cháy lên.
Xích Vân Thiên giờ phút này đau đầu.
Đoạt Mệnh cung cùng Thú Hoàng cốc thành thông gia.
Xích Lôi tông nếu không thể nào thành thông gia của Chân Vũ thành thì tương lai sẽ rất gian nan.
"Nhị công tử an tâm đi".
Xích Vân Thiên chắp tay nói: "Việc này ta nhất định sẽ cho nhị công tử một đáp án hài lòng".
Nói rồi, Xích Vân Thiên sải bước ra.