Cốc Tân Nguyệt lúc này cũng đi theo Tần Ninh.
Tần Ninh lúc này thật sự rất đau đầu!
Cốc Tân Nguyệt ơi là Cốc Tân Nguyệt, đã chín vạn năm qua đi rồi, sao cô vẫn cứng đầu như vậy!
“Cô không tìm được hắn đâu!”
Tần Ninh nghiêm túc nói: “Hắn chết rồi”.
“Ngươi nói láo!”
Nghe đến chữ “chết”, Cốc Tân Nguyệt đột nhiên trở nên lo lắng.
Sắc mặt tái mét, Cốc Tân Nguyệt quát lên: “Chàng sẽ không chết, trên đời này không một ai có thể giết được chàng!”
“Cô nhìn lại mình đi, ta nói thật mà cô lại không tin!”
Tần Ninh chỉ vào con Thanh Ngưu bên mình, nói: “Thương Thanh Quỳ Ngưu, con cháu đời sau của thú cưỡi của Cửu U Đại Đế. Cô phải biết thủ đoạn của Cửu U Đại Đế chứ, nếu hắn chết, thì sao con bò này sẽ để cho ta cưỡi chứ?”
Tiểu Thanh cũng phì phò, cực kỳ bất mãn.
Người chính là Cửu U Đại Đế chuyển thế, không để cho người cưỡi thì ta chết chắc còn gì?
Cốc Tân Nguyệt lảo đảo cước bộ.
“Không thể nào! Chàng sẽ không chết!”
Cốc Tân Nguyệt tiếp tục nói: “Ta mặc kệ, ta nhất định phải gặp chàng!”
“Bất kể bao lâu, ta cũng sẽ chờ chàng”.
Tần Ninh cau mày nói: “Sao cô bướng vậy?”
“Xinh đẹp như cô, lai lịch bất phàm, tự xưng là Kiêu, thiên phú ngạo nhân, không ai sánh bằng, tìm Đại Đế nào chẳng được?”
“Cái tên đó có gì tốt? Chỉ là một kẻ lưu manh”.
Tiểu Thanh trừng đôi mắt bò, quay đầu nhìn Tần Ninh với vẻ không tin.
Tự nói mình như vậy có được không?
Tần Ninh tát vào mặt nó, hừ nói: “Nhìn gì mà nhìn, nhìn nữa ta thiến ngươi!”
Tiểu Thanh run rẩy hai chân, lập tức chụm lại.
Thấy Cốc Tân Nguyệt không có phản ứng gì, Tần Ninh lại nói.
“Chẳng qua hắn là người cứu mạng cô một lần mà thôi, cô cũng chẳng cần phải lấy thân báo đáp đâu, đúng không?”
“Hơn nữa, cho dù lúc hắn cứu cô cũng có liếc cô mấy cái, thì cũng là tình thế bất đắc dĩ thôi, cô cũng đừng...”
Tần Ninh nói đến đây thì ngừng.
“Sao ngươi biết?”
Cốc Tân Nguyệt lúc này nhìn Tần Ninh với vẻ nghi hoặc.
Con mẹ nó!
Lỡ miệng rồi!