“Ngăn cản!”
Lãng Bình Xuyên cùng Huyết Hàm lúc này khẽ quát một tiếng, ánh sáng xanh đỏ vọt lên không, phảng phất thiên địa đều bị nhuộm màu xanh và màu đỏ như máu.
Vạn Mộc quyết!
Huyết Sát quyết!
Hai vị lão tổ lúc này tràn ngập sát khí.
“Vô dụng!”
Tần Ninh nói xong, mũi tên Thiên Vị triệt để tuôn ra.
Oanh...
Từng tiếng nổ vang lên.
Oanh thanh âm ùng ùng truyền ra.
“A...”
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Lãng Bình Xuyên biến mất dưới sự nghiền ép của trụ Thiên Vị, hóa thành bột mịn.
Bên kia, Huyết Hàm bỏ qua Huyết Mâu, chật vật lui lại.
Trong chớp nhoáng này, mọi thứ lặng yên như tờ.
Tất cả mọi người đã hoàn toàn sửng sốt.
Huyền cảnh Tạo Hóa tứ đoạn!
Lão tổ vô địch của đại lục thứ trung tâm.
Chết!
“Ngũ Tổ!”, Lãng Thiên Thánh lúc này cũng không nhịn được nữa, ngơ ngác ngồi xuống đất.
Lão tổ chết!
Lãng gia xong đời!
Bên kia, Huyết Hủ Sinh lúc này sắc mặt trắng bệch, máu tươi nơi khóe miệng chảy như dòng nước không ngừng, nhìn tia sáng kia dần dần lui bước, lòng vẫn còn kinh sợ.
Vừa rồi nếu không phải ông ta ở phía sau, Lãng Bình Xuyên phía trước thì ông ta chính là người mất mạng!
Thật đáng sợ.
Huyết Hàm lúc này đều đang run rẩy.
“Không chết?”
Thấy Huyết Hàm không chết, Tần Ninh hơi nhíu mày.
“Đáng tiếc”.
Chỉ là Tần Ninh cũng không để bụng.
Vẫy tay một cái, một thanh kiếm đá lúc này xuất hiện ở trong tay Tần Ninh.
Chính là chuôi kiếm mà Thạch Kiếm Vân sử dụng, kiếm đá truyền thừa của Thạch gia.
“Đá Thiên Cương Thánh Nguyên!”
Ánh mắt Tần Ninh lộ ra vẻ hoảng hốt.