Thời gian nhàn nhã này làm cho Tần Ninh thoải mái dễ chịu hơn chút.
Kế tiếp, xử lý phiền phức liên quan đến Huyết Linh cung xong thì Tần Ninh quyết định lên đường tiến về vùng đất Vạn Thánh, hắn vẫn chưa quên Kỷ Phác của Ma Quang tông đâu.
Ngoài ra vẫn còn tung tích của bảy người Cốc Tân Nguyệt, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, U Tiêu Tiêu, Thạch Cảm Đương, Lý Nhàn Ngư cùng Tiên Hàm.
Cốc Tân Nguyệt còn tốt, nếu như Cốc Tân Nguyệt đến Hư Thánh thì tốc độ lên Thánh Nhân sẽ cực kỳ nhanh, thậm chí là ngưng tụ tam hồn, bước vào Địa Thánh ngưng tụ thất phách. Sau đó là nhanh chóng hợp nhất tam hồn thất phách rồi đến Thiên Thánh.
Một Cốc Tân Nguyệt nằm trong hồn hải khô cạn của nàng là một sự tồn tại cực kỳ kinh khủng.
Diệp Viên Viên Đế Thể cùng thiên phú không tầm thường thì tạm yên tâm.
Vân Sương Nhi Hỗn Độn Thể, thiên phú không kém, Tần Ninh cũng không quá lo lắng.
Còn U Tiêu Tiêu, Lý Nhàn Ngư thì Tần Ninh khá là lo lắng.
U Tiêu Tiêu dù gì cũng nhỏ tuổi, trải qua chưa nhiều chuyện, mà Lý Nhàn Ngư thường ngày không thích nói chuyện, có phần ngu ngơ.
Còn về Tiên Hàm cùng Thạch Cảm Đương, hắn đúng là không có quá nhiều lo lắng.
Hai tên này, chỉ cần không muốn chết thì sẽ không nguy hiểm.
Thế nhưng mọi thứ đều có ngoại lệ.
Thí dụ như lần này, Dương Thanh Vân chính là gặp phải chuyện ngoài ý muốn.
Tần Ninh chỉ mong nhanh chóng tìm được mấy người bọn họ.
Mấy người phi thăng tại cùng một điểm, cho nên tỷ lệ đại khái cũng sẽ ở trong Nam Vực Thanh Châu này.
Nhưng rốt cuộc là nơi nào trong thất đại địa Nam Vực, chuyện này lại khó nói.
Nhưng phàm là chuyện gì cũng phải làm từng bước một
Liên tiếp nửa tháng sau đó, Ly Tâm phủ vẫn luôn như vậy.
Mãi cho tới một hôm, Nguyên Mậu Minh đến.
Tại một căn phòng trong Ly Tâm phủ.
Nguyên Mậu Minh mang theo Nguyên Thanh Hạm và mấy người khác đến.
"Tần công tử, hôm nay, năm thành so tài chính thức bắt đầu, đại ca bảo ta tới dẫn ngài đi cùng".
Tần Ninh nghe vậy thì khẽ mỉm cười.
"Rốt cục cũng bắt đầu rồi sao..."
Tần Ninh dẫn mấy người đi theo Nguyên Mậu Minh.
Rời khỏi thành Nguyên gia, đi thêm hai ba mươi dặm về phía đông thì thấy một vùng thung lũng xuất hiện ở trước mắt.
Sơn cốc này cũng không quá lớn.
Giờ khắc này, xung quanh sơn cốc đã có đến mấy ngàn người.
Nhìn kỹ lại thì thấy cờ quạt của năm phương thế lực đang tung bay.
Nguyên Mậu Minh mang theo nhóm Tần Ninh đi vào vị trí của Nguyên gia.
Đến đây mới thấy rõ ràng.
Quanh sơn cốc là năm phương thế lực, các nhà đều mang đến không ít người.
Mà đều có phân biệt rõ ràng.
Người của Nguyên gia thì ở trên một khu vực cao trăm mét bị cắt ngang sườn.
Bốn thế lực kia thì lần lượt ở bốn hướng khác nhau.
Trên sân khấu lúc này có hơn trăm người đang đứng vững, mà bốn phía chân núi thì là hơn ngàn võ giả Nguyên gia phân tán ra đứng.
Tần Ninh không khỏi nói: "Đây là luận võ hay là quyết đấu? Cần phải mang nhiều người như vậy sao?”
Nguyên Thanh Hạm thấp giọng nói: "Để phòng rủi ro mà, hơn nữa so tài cũng có khả năng đổ máu, nhỡ đâu một bên bị giết đỏ cả mắt rồi làm ra chuyện gì thì sao”.
Tần Ninh cũng không nói thêm gì.
"Quy tắc là gì thế?"