“Thảo nào, xem ra tôn giả Thanh Vân cũng không biết Minh Uyên đã chết!”
“Ta cho tên nhóc đó chờ ở đại lục Thương Lan thì chắc chắn nó sẽ không rời đi. Hiện tại ta không thể liên lạc được với nó, nhưng lúc trước đã từng nói chuyện một lần, nhưng chỉ là một giọt máu nó để lại mà thôi. Nó cũng không biết việc ta trải qua đời thứ mười!”
Tần Ninh từ từ nói: “Nhưng cũng không sao cả, chuyện của Minh Uyên, ta sẽ điều tra tường tận. Kẻ đứng sau màn, đáng giết thì sẽ giết, cần tróc thì sẽ tróc, nhưng phải tìm được đã rồi nói”.
“Công tử có gì cứ ra lệnh, lão hủ chạy việc là được!”
“Ừ!”
“Ta đến đây cũng là dẫn ông rời đi, thuận tiện xem tên nhóc Hoang Thiên Trạch...”
Tần Ninh nhìn quan tài nói: “Được rồi, ta đến xem hắn ta như nào!”
“Vâng!”
Lão Vệ chắp tay, nhảy vào trong quan tài.
Tần Ninh sải bước, cũng tiến vào trong đó.
Quan tài này bên trong có một cái cầu thang, thông xuống dưới lòng đất.
Hai người đi hết nửa ngày mới tới đáy.
Nhìn về phía trước, sắc mặt Tần Ninh hơi thay đổi.
Nhìn tầng đáy này còn hùng vĩ hơn cả bên trên, cũng là một tòa đại điện, nhưng trang hoàng cực kỳ xa hoa.
Mà ở chính giữa đại điện, có một thân hình nhắm hờ mắt, một đầu tóc xanh, dung nhan tuấn tú, da thịt trắng nõn, ngồi xếp bằng, thoạt nhìn không thể không cảm thán – đẹp trai!
Nhưng lúc này, thân hình đó không hề hô hấp.
Là một người chết, lại giống như một người sống đang ngủ say.
“Tôn giả Đại Hoang, Đại Đế tới thăm ngài đây!”
Lão Vệ chắp tay nói.
Nghe vậy, Tần Ninh cũng phất tay một cái, ý bảo lão Vệ đừng nói gì.
Đi tới trung tâm đại điện, Tần Ninh nhìn thật kỹ, Hoang Thiên Trạch tuy đã tọa hóa vài vạn năm, nhưng xương cốt vẫn hoàn hảo như cũ.
Mà bên ngoài hài cốt cũng tỏa ra ánh sáng vàng nhạt.
“Tên nhóc này thật sự ngưng tụ thành Đại Hoang tôn cốt!”, Tần Ninh mỉm cười nói.