Mà giờ phút này, bên trong nhà giam, Dương Thanh Vân hé mở hai mắt, đôi môi khô khốc khẽ thì thào.
“Sư tôn!”
Dương Thanh Vân nhìn thấy Tần Ninh, muốn đứng dậy hành lễ.
“Đã thành cái dạng này rồi còn muốn hành lễ cái gì?”, Tần Ninh cười khổ nói.
“Sư tôn, Nhân Nhi nàng ấy…”
“Ta ở đây!”
Tiên Nhân tiến lên phía trước, nhẹ nhàng ôm lấy Dương Thanh Vân, nước mắt đảo quanh tròng mắt: “Ta ở đây, Thanh Vân…”
Tuy rằng từ trước đến nay, cô ta không cho Dương Thanh Vân sắc mặt tốt, vẫn luôn cảm thấy bản thân mình bị cướp đến.
Nhưng mà Dương Thanh Vân là phu quân của cô ta, là người mà cô ta yêu nhất.
Lúc này, nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của Dương Thanh Vân, trong lòng Tiên Nhân phu nhân cảm thấy vừa đau đớn lại vừa áy náy.
Nếu không phải do cô ta, Dương Thanh Vân cũng sẽ không thành ra thế này.
Tần Ninh mở miệng nói: “Không sao, mỗi lần sư tôn đều đến vô cùng đúng lúc, phải không?”
Dương Thanh Vân khẽ mỉm cười.
Hai tay hắn ta hơi nâng lên, nhưng phía bên tay trái trống rỗng, lúc này, trông có vẻ trống trải.
“Đồ nhi không giúp đỡ được cho sư tôn cái gì, ngược lại còn luôn gây phiền phức cho sư tôn…”
“Nói nhảm”.
Tần Ninh nhẹ giọng quát khẽ: “Sư tôn sư tôn, vi sư là sư tôn của ngươi, che chở cho đồ đệ của mình là điều đương nhiên, vi sư không bảo vệ tốt cho ngươi, đây là lỗi của vi sư!”
Thiếu mất một bàn tay!
Từ võ giả cảnh giới Cửu Môn cho đến bây giờ, tức là từ khi nhập môn cho đến hiện tại, nếu như thiếu mất một bàn tay sẽ ảnh hưởng rất lớn đến khả năng liên kết của võ giả.
Mà Dương Thanh Vân là đồ đệ đầu tiên của Tần Ninh.
Cũng là vị đồ đệ mà Tần Ninh ưu ái nhất.
Nhìn thấy cổ tay trống rỗng kia, trong lòng Tần Ninh vô cùng khó chịu.
“Yến gia chặt một tay của ngươi, vi sư sẽ tiêu diệt toàn bộ dòng tộc Yến gia!”
Tần Ninh thản nhiên nói: “Ngươi yên tâm, vi sư sẽ giúp ngươi tìm thánh bảo thiên địa, hồi sinh lại bàn tay, nhất định sẽ giống y như lúc ban đầu”.
Nghe được những lời này, Dương Thanh Vân yếu ớt nói: “Là đồ nhi vô dụng, năm đó, sư tôn cọi trọng đồ nhi là do nhìn trúng thiên phú và tính tình của đồ nhi, vậy mà những năm gần đây, đồ nhi tự cho rằng bản thân có sư tôn che chở, lười biếng trên con đường tu hành, là đồ nhi vô dụng”.
“Nói bậy!”
Tần Ninh nhẹ nhàng trách mắng: “Đồ đệ của Tần Ninh ta, sao có thể là đồ vô dụng?”
Dương Thanh Vân mỉm cười, trong mắt ngân ngấn nước.
Đây là sư tôn của hắn ta!
Cho nên, hắn ta cam tâm tình nguyện chờ đợi chín vạn năm, cho dù không thể trở thành Thánh Nhân.
Trên thế gian này, không ai có thể khiến cho hắn ta phản bội lại sư tôn.
Mà giờ phút này, ở bên cạnh, vẻ mặt Thạch Cảm Đương kỳ lạ.
Ta là ai?
Đây là đâu?
Ta đang làm cái gì?
“Sư tôn…”, Thạch Cảm Đương nỉ non nói: “Con cũng là đồ đệ của người…thân thiết với một đứa còn một đứa thì không, đồ đệ…cũng phải yêu thương cho đều nhau chứ?”
“Cút đi!”