"Tốt rồi, năm Thánh Nhân, nếu có đánh nhau thì cũng không cần ta phải chăm sóc các ngươi nữa rồi, chí ít các ngươi có sức tự vệ".
Tần Ninh chắp tay, cất bước đi ra.
Tiên Vô Tận cùng Huyền Chấn lại vội vàng đi lên phía trước.
"Tần Ninh, Tần Ninh...", Huyền Chấn mở miệng nói: "Đúng là đã đến Thánh Nhân rồi, thế nhưng không có thánh quyết tiện tay để tu hành, ngươi truyền thụ cho chúng ta hai thánh quyết tam phẩm đi..."
"Cút xéo!"
Tần Ninh lại mắng ầm lên: "Liêm sỉ chút đi xem nào? Cho các ngươi hai thánh quyết tam phẩm? Ban đầu các ngươi đã chọn được hai cái ở thành Nguyên gia rồi, tự tu hành đi!"
Nghe đến lời này, Tiên Vô Tận cùng Huyền Chấn tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Tần Ninh lại mặc kệ.
Truyền thụ thánh quyết cũng không đơn giản như linh quyết, huyền quyết! Nếu chỉ dựa vào khẩu quyết là có thể tu hành tốt, vậy các tông môn việc gì phải khắc lên mấy cuốn trục chứ, sao không truyền miệng luôn cho nhanh?
Sở dĩ bọn họ lựa chọn khắc trên quyển trục chính là bởi vì thánh quyết có một kiểu không bàn mà hợp, không phải chỉ dựa vào khẩu quyết là có thể tu hành tốt!
Mà những năm gần đây, những linh quyết, huyền quyết, thánh quyết hắn tu hành đều đến từ trí nhớ trong chín đời chín kiếp của mình.
Những thứ này được khắc sâu trong đầu hắn.
Đám Dương Thanh Vân là tu hành, tương đương với tiếp xúc kiến thức mới.
Mà Tần Ninh hắn lại là lấy ra những ký ức đã khắc sâu trong trí nhớ của mình.
Giống như đám học trò đi thi, đọc thuộc lòng văn mẫu vậy. Người ngoài là đọc thuộc lòng, là chuẩn bị bài, thế nhưng Tần Ninh lại là lấy ra ôn luyện lại bài cũ.
Có thể thấy sự khác biệt một trời một vực.
Lúc này, Tần Ninh dẫn năm người rời khỏi cung điện.
Dĩ nhiên bên trong Liệt Nhật cung còn có thứ khác, chỉ là Tần Ninh đã không còn hứng thú đi thăm dò.
Băng cát trấn sơn trấn áp căn nguyên của núi lửa Cực Địa bị động chân động tay, bốn trên tám tòa Thiên Cung áp trận bị phun ra.
Nếu bốn tòa còn lại đều bị phun ra thì sẽ không thể áp chế nổi núi lửa nữa.
Đến khi ấy, đã không còn là Cực Địa bị dung nham bao trùm nữa, mà là một nửa lãnh thổ của Thanh Châu bị dung nham bao trùm.
Người tu hành có thể chạy trốn, thế nhưng người bình thường thì chỉ có một con đường chết.
Đến lúc ấy, số người chết sẽ là hằng hà sa số! Tần Ninh đương nhiên không đành lòng nhìn chuyện này xảy ra.
"Sư tôn, tiếp theo nên đi đâu đây ạ?"
"Đi tìm cửa vào của căn nguyên núi lửa Cực Địa!"
Cửa vào?
Mấy người đều sững sờ.
Tần Ninh nói tiếp: "Căn nguyên của núi lửa Cực Địa ở giữa núi lửa, nhưng cũng không rõ cụ thể là ở đâu".
"Mà vị trí của căn nguyên chính là điểm nòng cốt cho núi lửa phun trào. Nếu phong cấm lại điểm hạch tâm thì có thể áp chế núi lửa phun trào. Cũng không phải phong kín mà để lại một lỗ hổng, khiến cho núi lửa có thể mỗi trăm năm phun trào một lần, phóng thích một lần!"
"Có người phá hư, còn phải lôi ra kẻ chủ mưu nữa đây này...", Tần Ninh cũng không quá lo lắng về việc tìm căn nguyên núi lửa, phong cấm căn nguyên núi lửa.
Hắn chỉ đang lo, không biết kẻ phá hủy nơi này là ai chứ?
Số người ở Nam Vực Thanh Châu biết việc này ít đến đáng thương.
Là kẻ nào mà lại phá hủy nơi đây chứ.
Đây là mối nghi hoặc to lớn trong lòng Tần Ninh lúc này.
Nếu không tìm được người này thì dù có phong cấm một lần nữa, cũng sẽ lại bị phá hư.
Hắn không có khả năng phong kín núi lửa Cực Địa, nếu làm cho núi lửa Cực Địa không thể phun trào mỗi trăm năm một lần thì sẽ dẫn đến việc một ngày nào đó nó xông phá phong cấm hoàn toàn, khiến cho núi lửa Cực Địa triệt để hóa thành hư không.
Tần Ninh giờ phút này dẫn mấy người rời khỏi cung điện, đi ra nhìn dung nham bốn phía, thở dài.
"Thật phiền phức mà..."
Sáu người đang định rời đi.
Thì đột nhiên vang lên mấy tiếng xé gió.
Ở nơi xa, có hơn mười người ngự không mà đến, dừng ở trước mặt sáu người Tần Ninh.
Thanh niên cầm đầu mặc trường sam màu đỏ rực như lửa, mái tóc dài thậm chí cũng tỏa ra ánh đỏ nhàn nhạt, khí tức kéo dài.
Bên cạnh thanh niên có một ông già lên tiếng: "Phía trước có mấy người, hỏi một chút xem sao?"
"Ừm!"
Thanh niên gật đầu nói.
Ông già lúc này đi lên phía trước.
"Các ngươi có biết địa chỉ của bốn tòa Thiên Cung? Có từng nhìn thấy chưa?"
Nghe đến lời này, Tần Ninh liếc ông già kia, không lên tiếng mà quay người rời đi.
“Ta đang hỏi các ngươi cơ mà!"
Lão giả quát to một tiếng, chân đạp hư không, tạo ra một luồng sức lực mạnh mẽ.
Tần Ninh dừng lại.
"Đi hỏi người khác thì lịch sự chút đi, nói chuyện vô duyên như thế mà là tư thái của một người đi hỏi đường à?"
Tần Ninh thản nhiên nói.
"Ngươi..."
"Tô lão!"
Thanh niên tóc đỏ kia lúc này lại lên tiếng.
Tô lão giờ phút này dừng lại, thu gọn khí thế.