"Sư tôn!"
Ôn Hiến Chi gào thét lao đến, Phệ Thiên Giảo đi sát theo sau.
"Sư tôn, người không sao chứ?"
Ôn Hiến Chi tới gần Tần Ninh, nhìn thấy hai lưỡi dao kia, trái tim như bị đao cắt, hai mắt đỏ rực.
"Đồ khốn kiếp!"
Ôn Hiến Chi nhìn về sáu người phía đối diện, giận dữ mắng một tiếng.
"Ông đây làm thịt các ngươi".
Ôn Hiến Chi hét lớn một tiếng, đằng đằng sát khí nhấc Khô Huyết Thánh Thương lên.
"Khoan đã!"
Tần Ninh lại đột nhiên quát khẽ một tiếng.
"Sư tôn..."
Tần Ninh nhìn về phía Ôn Hiến Chi, nói: "Gấp cái gì?"
Bây giờ Ôn Hiến Chi đang vô cùng lo lắng.
Bị đâm xuyên đao qua ngực rồi mà còn không gấp? Chết rồi mới gấp hả?
Tần Ninh ánh mắt, nhìn về phía sáu người.
"Tộc Dạ Ma và tộc Mị Ma, lần này không có người của Viêm Ma và Huyết Ma sao?"
Tần Ninh thở phì phò nhìn Dạ Địch đại tôn và Ngu Cơ đại tôn.
"Chuyện của thánh vực Đại Võ là do chúng ta chuẩn bị".
Dạ Địch đại tôn thản nhiên nói: "Đáng tiếc vừa rồi không thể lấy mạng người chỉ với một kích".
Hai người đột nhiên ra tay, vốn muốn lấy mạng Tần Ninh ngay lập tức.
Thế nhưng vào lúc quan trọng, Viêm Long kia lại cho Tần Ninh nhắc nhở và cơ hội đề phòng, nhìn như đã bị cắm xuyên lưỡi đao qua cơ thể, thế nhưng cũng không gây tổn thương tới điểm yếu, không lấy được mạng của Tần Ninh, nhưng cũng đủ để làm Tần Ninh bị thương nặng.
Cuồng Đế vào thời kỳ mạnh nhất mà bị thương nặng thế này, chỉ sợ cũng khó phát huy ra hết sức, huống chi là Tần Ninh bây giờ.
Giờ phút này, hai người Dạ Địch đại tôn và Ngu Cơ đại tôn cũng không sốt ruột.
Tần Ninh thì vỗ tay đẩy hai lưỡi đao ra khỏi cơ thể.
Máu tươi chảy xuôi, nhuộm đỏ quần áo màu trắng.
"Mọi người đã đến đủ hết chưa?"