Oanh...
Quả cầu lửa bị Thiên Trường Nguyệt tránh thoát nhưng lại bay dọc theo dãy núi ra xa trăm dặm rồi nổ tung ở phương xa, ngưng tụ ra một đám mây khói cuồn cuộn.
Thấy cảnh này, Thiên Trường Nguyệt càng thấy đau đầu.
Con súc sinh này.
"Giết!"
Trong nháy mắt, mười mấy con người điên cuồng giết ra, cuốn lấy chín cái đầu của Cửu Anh.
Mà cùng lúc đó, Tần Ninh lại khoanh chân ngồi.
"Ngươi ứng phó trước đi, ta cần làm chút chuẩn bị để ứng đối người phía sau".
Tần Ninh trao đổi suy nghĩ với Cửu Anh.
Người phía sau?
Cửu Anh nhất thời ngơ ngác.
Con mẹ nó!
Ngoại trừ mười mấy người này lại còn có người sẽ đến?
"Để bọn chúng sống lâu như vậy, không lẽ ngươi cho rằng ta chỉ muốn giết mấy tên cảnh giới Quy Nhất cái thế hào hùng là coi như xong việc à?"
Tần Ninh cười nói: "Thiên Đế các không ra, ta liền giết cho chúng phải xót ruột, để cho các chủ Thiên Đế các hiện thân "
Nghe vậy, Cửu Anh lần này lại không sợ.
Ngược lại trong lòng còn mơ hồ mong đợi.
Còn có người muốn tới?
Vậy chẳng phải Tần Ninh sẽ giúp nó có thực lực mạnh hơn?
Tăng lên tới cảnh giới Thiên Nhân?
Tuy nói chỉ là sức mạnh to lớn có được trong thời gian ngắn ngủi.
Thế nhưng loại cảm giác này không thể không nói... quá thoải mái.
"Đừng lơ đãng, nếu ta mà bị tấn công thì ngươi sẽ tiêu đời đấy!"
Tần Ninh nói xong thì không nói thêm gì nữa.
Khoanh chân ngồi trên đầu Cửu Anh, vững như bàn thạch.
Mà toàn bộ dãy núi Nguyệt Lan không ngừng truyền ra tiếng nổ kịch liệt tiếng giống như thiên băng địa liệt, khiến không ít người trong lòng phát run.
Một số người vội vàng trốn xa, sợ bị tác động đến.
Dao động cỡ này, ít nhất là cảnh giới Quy Nhất cái thế hào hùng mới tạo ra được.
Cảnh giới Quy Nhất!
Cái thế hào hùng.
Ai dám đi trêu chọc?
Đến nhìn cũng không dám nhìn ấy chứ?
Đại lục Vạn Thiên, Vương Giả là nhất.
Phía dưới Vương Giả, Thiên Nhân cai quản!
Mà bên dưới Thiên Nhân chính là Quy Nhất hào hùng.