Mà lần này liên lụy đến Tần gia, Tần Ninh càng là vậy.
Hắn muốn tất cả phải hiểu được.
Tần gia, không thể chọc vào.
Nếu không, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Hạ Phưởng Kiệt lúc này không nói được câu nào, sắc mặt khó coi.
Nếu không làm, Tần Ninh thật sự sẽ giết hắn ta.
“Quyền lựa chọn ở ngươi, có làm hay không thì tự ngươi quyết!”
Tần Ninh lại nói.
Lúc này lòng bàn tay Hạ Phưởng Kiệt đầy mồ hôi, làm thì không phải, không làm thì cũng không được.
Nhưng nhìn bộ dáng của hai cô em gái hắn ta kìa.
Mặt bị sưng, mắt híp lại thành một đường kẻ.
Hạ Phưởng Kiệt sợ!
“Ta làm!”
Hạ Phưởng Kiệt cẩn thận bước lên trên, nhìn Tần Ninh, tâm trạng sợ hãi.
Soạt soạt soạt...
Mà lúc này, đột nhiên.
Từng âm thanh xé gió vang lên.
Trên không trung có mấy bóng người chạy như bay tới.
Mấy người này mặc quần áo khảm tơ vàng, loại tơ vàng này không phải vàng tầm thường, mà là vàng Tử Lưu Sa, đông ấm hạ mát, hơn nữa còn phòng được lửa và nước.
Người đàn ông đứng đầu có khí tức mạnh mẽ thâm hậu.
Trong lúc mơ hồ còn chứa một loại cường thế không giận mà uy.
Đế vương cổ quốc Đại Hạ - Hạ Phương Ki!
Mà ở bên cạnh Hạ Phương Ki là một lão già, ánh mắt sáng quắc, đánh giá Tần Ninh một lượt.
“Phụ hoàng!”
Thấy Hạ Phương Ki xuất hiện, Hạ Phưởng Kiệt đều khóc đến nơi.
“Kêu cái gì mà kêu!”
Tần Ninh nhăn mày.
“Treo lên, treo lệch chút nào, ta cắt chân tay của ngươi!”
Nghe Tần Ninh nói vậy, Hạ Phưởng Kiệt liền không dám nói nữa.
Nhưng đôi mắt lại tràn đầy sự ai oán, nhìn Phụ hoàng mình.
Hạ Phương Ki lúc này chỉ thấy đau đầu.
“Tần tông chủ!”
Hạ Phương Ki chắp tay nói: “Thật sự xin lỗi, khuyển tử không biết nguyên do bên trong, chọc giận Tần tông chủ, tại hạ xin bù tội ở đây!”
Hạ Phương Ki nói xong thì nhìn Tần Thương Sinh.